Tu Luyện Theo Đấu Phá Thương Khung Bắt Đầu

Chương 395: Giang thiếu chủ mở tiệc chiêu đãi chúng tân, Hố Đại Tiên treo lên đánh quần hùng (1)

Chương 395: Giang thiếu chủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, Hố Đại Tiên treo lên đánh quần hùng (1)
Nghe xong Tiêu Hàn và Tiêu Viêm nói, Lâm Động cũng không khách sáo nữa, trực tiếp nhận lấy năm bình ngọc. Tuy lời Tiêu Hàn nói nghe không đáng tin cho lắm, nhưng tấm thịnh tình này, hắn ghi nhớ. Không phải ai cũng có thể thản nhiên vung tay ném ra bốn mươi sáu tỷ Chí Tôn linh dịch, chỉ riêng cái hào khí đó thôi đã đủ khiến người khác nể trọng. Người huynh đệ này, hắn kết giao rồi.
Thấy Lâm Động nhận lấy Chí Tôn linh dịch, Tiêu Hàn cười, cầm lấy một vò rượu: "Đều tại có rượu giang hồ, gặp nhau chính là hữu duyên, nào, làm hết vò này, sau này sẽ là huynh đệ!".
"Cạn!". Tiêu Viêm và Lâm Động cười, bậc trượng phu sao có thể thiếu tửu lượng, lập tức nâng vò, ba người ngửa cổ uống cạn. Giang hồ có rượu, đều nhờ có rượu trong giang hồ.
Tiêu Hàn đi tới giữa Tiêu Viêm và Lâm Động, hai tay đặt lên vai hai người, cười hắc hắc nói: "Thật là sảng khoái a, sau này lại có thêm một người cùng nhau làm chuyện lớn!".
— — —
Theo đại hôn của Giang gia thiếu chủ càng đến gần, dòng người hội tụ trong thành Tây Giang càng lúc càng đông, tân khách từ khắp nơi đổ về, ngày nào trên đường phố cũng thấy đủ loại người qua lại, tửu lâu quán trọ đều chật kín người. Tây Giang thành trở nên huyên náo, náo nhiệt vô cùng, khiến cho cảnh phồn hoa của thành trì này càng thêm nồng đậm.
Sau khi tham gia đấu giá hội, Tiêu Hàn liền không rời khỏi quán trọ, tập trung chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới. Mấy ngày này, Tiêu Hàn không bước chân ra khỏi cửa, dồn hết tâm trí vào nghiên cứu Phi Long kiếm trận nhị giai tông sư đã mua được, bởi vì Tiêu Hàn hiện tại chỉ mới là nhất giai linh trận tông sư, cho nên muốn bố trí linh trận nhị giai tông sư này, hắn tất nhiên phải tốn không ít thời gian để nghiên cứu.
Thấy Tiêu Hàn đóng cửa không ra, Tiêu Viêm và Lâm Động cũng tự giác không quấy rầy, bởi trước đó Tiêu Hàn từng nói có cách để thuận lợi đưa Lâm Thanh Đàn đi trong hôn lễ, chắc hẳn đang chuẩn bị thứ gì đó! Bên ngoài náo nhiệt chẳng liên quan gì đến Tiêu Hàn, cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Sau bảy ngày, đại hôn của Giang thiếu chủ cũng đến đúng hẹn. Ngày hôm đó, dòng người trong thành Tây Giang trở nên nhộn nhịp, ồ ạt đổ về Giang gia. Tiêu Hàn ba người cũng từ quán trọ đi ra, thẳng hướng Giang gia.
Giang gia, vốn lấy nghề đúc kiếm mà gây dựng, năm xưa vị tiên tổ Chí Tôn của Giang gia, lại là một tông sư trong lĩnh vực đúc kiếm, từng rèn nên Thánh kiếm. Chính vì thế, phủ đệ Giang gia còn được gọi là Đúc Kiếm sơn trang. Mấy ngày trước, Tiêu Hàn ba người ngồi trên khách sạn nhìn ra xa, chính là Đúc Kiếm sơn trang này.
Vừa bước vào Đúc Kiếm sơn trang, thứ đầu tiên đập vào mắt là một quảng trường vô cùng rộng lớn, giữa sân sừng sững một thanh trường kiếm cao mấy trượng, đây không phải điêu khắc mà là kiếm thật, lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời lóe lên vẻ lạnh lẽo, tự có một luồng kiếm khí vô hình lượn lờ bốn phía, khiến cho người khi bước vào quảng trường này đều mơ hồ có cảm giác bị đè nén mạnh mẽ. Đây là quảng trường Đúc Kiếm.
Lúc này, những tân khách bình thường đến dự tiệc cưới đều tập trung tại quảng trường Đúc Kiếm này, không còn nghi ngờ gì nữa, Tiêu Hàn ba người cũng đang ở quảng trường này, vì bọn hắn không phải là khách mời đặc biệt của Giang gia, nên chỉ có thể ở lại quảng trường này dự lễ.
Ánh mắt nhìn về phía trước, cuối quảng trường là một dãy bậc thang dài, trên đỉnh bậc thang là một đại điện rộng rãi, trước đại điện bày biện chỗ ngồi, nơi đó dành cho người Giang gia và khách quý.
Trên bậc thang trải thảm đỏ, hai bên bậc thang cũng bày tiệc rượu xa hoa, ngồi đều là các hào phú quý tộc trong thành Tây Giang, lúc này Tần Nhàn của Tần gia, Triệu Bình và Triệu Hân Nhi của Triệu gia cũng đều ở đó. Tiêu Hàn tự nhiên cũng nhận ra mấy người quen Triệu Hân Nhi ở hai bên bàn tiệc trên bậc thang, lập tức ánh mắt của hắn lại hướng về vị trí chính giữa trên đỉnh bậc thang.
Ở đó, trên vị trí chủ tọa ngồi là một nam tử trung niên, dáng vẻ đường hoàng, ngồi ngay ngắn, toát lên một phong thái uy nghiêm, người này chính là gia chủ Giang gia, Giang Càn. Phía sau Giang Càn đứng ba người trẻ tuổi, một nam hai nữ, thanh niên tướng mạo khôi ngô tuấn tú, một thân tân lang phục, không ai khác chính là Giang gia thiếu chủ, người hôm nay chủ trì hôn lễ.
Về phần hai cô gái trẻ tuổi bên cạnh hắn, là hai muội muội song sinh, tỷ tỷ là Giang Tuyết Phi, muội muội là Giang Phi Yến, hai nàng dáng dấp khá tương đồng, mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ nhắn, lớn lên vô cùng xinh đẹp, mang đậm khí chất khuê các, hôm nay trước khi cử hành hôn lễ sẽ tổ chức luận võ kén rể, chọn ra lang quân như ý của các nàng.
Bên tả hữu gia chủ Giang Càn, đều đặt một chỗ ngồi, trên bàn tiệc bên trái là một nữ tử khoác áo choàng lông chồn, dung nhan mỹ lệ, khí chất siêu phàm, chính là Mai chấp sự của Thiên Bảo Các. Còn người bên phải, là một nam tử trung niên, mày kiếm mắt sáng, dù hắn tĩnh tọa ở đó, vẫn cho người ta một cảm giác vô cùng sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm vừa rút khỏi vỏ, khiến cho người ta không dám tùy tiện đến gần, ở thành Tây Giang, ngoài Mai chấp sự của Thiên Bảo Các có đủ tư cách trở thành khách quý của Giang gia ra, e là chỉ có Tây Môn Hàn Phong gia chủ thế gia Tây Môn.
Sau lưng Tây Môn Hàn Phong đứng một nữ tử, không ai khác là Tây Môn Hiểu Thi, giờ phút này đôi mắt đẹp của Tây Môn Hiểu Thi đang trừng trừng nhìn xuống quảng trường, nơi Tiêu Hàn đang đứng, không hiểu sao nàng vừa đảo mắt một vòng liền phát hiện ra tên hỗn đản làm nàng giận sôi máu.
Đối với việc này, Tiêu Hàn chỉ liếc mắt một cái, rồi ra hiệu "Nữ lưu manh" bằng khẩu hình, khiến Tây Môn Hiểu Thi giận đến mức giậm chân, Tiêu Hàn liền thu mắt về, không để ý nữa.
Lâm Động liếc nhìn khắp sân, rồi hỏi Tiêu Hàn: "Tiêu Hàn, lát nữa khi Lâm Thanh Đàn ra, ngươi định làm gì?".
"Lát nữa các ngươi cứ nhìn sẽ rõ, hắc hắc" Tiêu Hàn cười nói. Lâm Động cùng Tiêu Viêm liếc mắt nhìn nhau, cười khổ, không rõ tên này định giở trò quỷ quái gì nữa.
Thời gian trôi qua, biển người trên quảng trường càng lúc càng đông đến mức đáng sợ. Lúc này, Giang Càn ở vị trí chủ tọa cũng chậm rãi đứng lên, sự ồn ào trên quảng trường theo đó mà im bặt.
"Cảm ơn các vị đã đến tham dự hôn lễ của con trai ta, nhưng chắc hẳn mọi người cũng đã rõ, trước khi cử hành hôn lễ còn có một màn luận võ kén rể" Nói xong, Giang Càn vung tay lên, lập tức trên hư không hiện lên một đài chiến đấu, tiếp lời: "Để tiết kiệm thời gian, không dài dòng nữa, phàm là thanh niên nào có thực lực Chí Tôn có thể lên đài giao đấu thể hiện bản lĩnh, ai có thực lực xuất chúng, có thể trở thành rể hiền của Giang gia!"
Dứt lời, quảng trường lập tức trở nên xôn xao, hôm nay trước khi diễn ra đại hôn lại có màn luận võ kén rể, thật sự hấp dẫn không ít người, tuy nhiên người có đủ tư cách lên đài chiến đấu dù sao cũng không nhiều, cuối cùng thì cũng cần thực lực Chí Tôn, nhưng điều đó không hề làm giảm sự mong chờ của mọi người, ai có thể lên đài chắc chắn là nhân tài kiệt xuất, họ cũng rất tò mò xem ai cuối cùng sẽ tài nghệ áp đảo quần hùng, ôm được mỹ nhân về.
Vút! Lúc này, một thân ảnh thanh sam nhanh chóng lướt lên đài cao, gió nhẹ thoảng qua, dưới ánh mặt trời dáng vẻ của hắn hiện ra vô cùng tiêu sái, lập tức vô số ánh mắt đổ dồn về.
Thấy vậy, Tiêu Viêm và Lâm Động ngơ ngác một hồi, tên này đang hát vở kịch gì thế…
Bạn cần đăng nhập để bình luận