Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 868 Chỉ chờ nghênh đón một lớn hai nhỏ. (length: 3840)

Nghe Giang Nguyệt nói mình dễ mệt mỏi, một cô gái nhỏ lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Trong trường hợp này, chị cần phải ngủ một giấc thật ngon." Lần cuối cùng cô có một giấc ngủ ngon là khi nào nhỉ? Giang Nguyệt cũng không nhớ rõ lắm. t·h·iếu ngủ sẽ khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều ký ức bắt đầu mơ hồ, cô thường không phân biệt được hiện tại đang mơ hay là thật. Thời điểm cô hoảng hốt càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi khiến cho chị Trần chú ý. Lúc chị Trần giúp Giang Nguyệt dọn dẹp lại phòng, cô ấy thấy lọ melatonin rỗng ở đầu g·i·ư·ờ·n·g, còn có carbamazepine và paroxetine đã hết từ lâu đang nằm trong t·h·ùng rác. Vì thế, cô ấy nói chuyện riêng với Giang Nguyệt. “Nguyệt Nguyệt, gần đây em cảm thấy thế nào?” Cô t·r·ả lời nhanh c·h·óng: “Em ổn.” Chị Trần dừng một chút: “b·ệ·n·h rối loạn lưỡng cực trước đây của em thế nào rồi, chị thấy gần đây em không uống t·h·u·ố·c.” “Khi em trở về Bắc Thành gặp bác sĩ, bác sĩ đã kiểm tra cho em, nói rằng em đã hồi phục.” Giang Nguyệt bắt đầu nói d·ố·i không giới hạn, thậm chí cô gần như tin vào những lời mình nói: “Hơn nữa uống t·h·u·ố·c sẽ ảnh hưởng đến não bộ, em không muốn tuổi còn trẻ mà biến thành kẻ ngốc.” Thấy cô nói thẳng thắn và tự nhiên nên trong lòng chị Trần yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghi ngờ cô: “Cũng đúng, đã là t·h·u·ố·c thì đều có ba phần đ·ộ·c, đã hồi phục thì đừng lúc nào cũng uống t·h·u·ố·c. Đúng rồi, sao em lại bắt đầu uống melatonin?” “Đoàn kịch nh·ậ·n kịch bản mới, gần đây em đang cố gắng nhập vai, hơi căng thẳng.” Mặt Giang Nguyệt không đỏ, tim không đ·ậ·p, nói chuyện còn nũng nịu: “Được rồi, chị Trần, em thật sự không sao, mỗi ngày đều vui vẻ.” “Tốt nhất em đừng giấu chị.” Chị Trần cảnh cáo cô một câu: “Bản lĩnh khác thì không có nhưng c·ô·ng phu gạt người lại vô cùng nhuần nhuyễn, chuyện gì cũng cất ở trong lòng không nói ra, sớm muộn gì cũng khiến mình mang b·ệ·n·h.” Giang Nguyệt dừng một chút, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước: “Chị Trần, đừng lúc nào cũng lo lắng cho người khác, em không sao.” “Còn không phải do trước đây em…” Chị Trần nói được một nửa, không muốn nhớ lại chuyện thương tâm trong quá khứ nên tạm thời sửa miệng nói: “Tóm lại, em không được làm loạn một mình nữa đâu đấy!” Giang Nguyệt cười nói: “Lần sau, em sẽ lấy cái c·h·ế·t tạ tội.” Lúc đó, chị Trần cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu đùa. Nhưng không ngờ sau này lời đùa lại thành thật... … Ngày 20 tháng 11 là sinh nhật của Thịnh Sóc Thành. Dựa th·e·o thói quen làm việc của ông ấy, mọi chuyện đều ưu tiên đơn giản và khiêm tốn. Mặc dù ban đầu cũng không có ý định mở tiệc chúc mừng với người ngoài nhưng những chuyến quà cáp vẫn được đưa đến biệt thự, Thịnh Sóc Thành thật sự phiền lòng khi nhìn chúng nhưng lại không thể từ chối. Một số nghi thức và lễ nghi không thể tiết kiệm, đến đều là tâm ý, vì vậy ông ấy chỉ đành tổ chức tiệc rượu vào buổi trưa, kh·á·c·h sáo nói lời cảm ơn. Tuy nhiên, một khi con người già đi, vào một số ngày đặc biệt, họ muốn quây quần bên gia đình. Vì thế, ông ấy nói với Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt, kêu hai người buổi tối cùng nhau đến chỗ Trình Nghênh Xuân ăn một bữa cơm. Đương nhiên Trình Nghênh Xuân rất vui vẻ, trước mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị, đi th·e·o bảo mẫu đến siêu thị mua nhiều loại nguyên liệu, bận rộn chuẩn bị trước sau. Chỉ chờ nghênh đón một lớn hai nhỏ. Đến ngày, sáng sớm Trình Nghênh Xuân đã bắt đầu bận rộn. Buổi trưa Thịnh Sóc Thành xã giao xong, đi thẳng tới nhà Trình Nghênh Xuân, cho nên đến tương đối sớm, còn hai người trẻ tuổi đến trễ một chút, nói là bên ngoài tuyết rơi nên đường hơi kẹt xe. Lúc này họ mới chú ý tới những bông tuyết lớn đã rơi bên ngoài cửa sổ, một lớp tuyết mỏng đã xuất hiện tr·ê·n mép cửa sổ, sương trắng cũng ngưng tụ tr·ê·n cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận