Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 637 “Chỉ là cảm thấy bất ngờ.” (length: 3481)

"Tiêu tổng, giữa tôi và anh không có quan hệ gì cả, những dục vọng không nên có của anh nên thu lại hết đi." Giang Nguyệt lạnh lùng nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng không cần thiết đâu, tôi cũng không nhất định sẽ nghe theo." "Huống chi, so với những người đàn ông khác, tôi càng không nên thân thiết quá với anh." Tiêu Kỳ Nhiên sững người một lúc, bàn tay đang cầm bút của hắn đột nhiên siết chặt, các đốt ngón tay thon dài cũng trở nên trắng bệch. Vài câu nói nhẹ nhàng của cô như những đầu gai nhọn đâm thẳng vào ngực hắn, mang đến một cảm giác khó tả. Thái độ muốn phân rõ giới hạn với hắn của cô, thật sự quá rõ ràng. Một lúc lâu sau, người đàn ông đặt bút xuống, nói ngắn gọn: "Được thôi." Vì vậy, Giang Nguyệt đứng dậy, cử động vai, cổ và cánh tay, rồi nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài. "Em không muốn xem tôi vẽ thế nào sao?" Giang Nguyệt khựng lại, cô nghĩ liếc mắt một cái cũng không sao, nên quay trở lại, nhìn thoáng qua bức vẽ trong tay Tiêu Kỳ Nhiên. Thật ra trong lòng Giang Nguyệt vừa rồi đã kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ Tiêu Kỳ Nhiên lại biết vẽ, đây là một mặt cô chưa từng biết. Khi nhìn thấy bức tranh hoàn chỉnh, cô sững sờ, lại cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt khác lạ. “… Anh vẽ cái này sao?” Giang Nguyệt không thể tin được. "Chẳng lẽ trong phòng này còn có người khác à?" Ký họa là một phương pháp hội họa thể hiện thế giới nội tâm của người vẽ. Vì không có đủ thời gian để trau chuốt và hoàn thiện, nên các họa sĩ thường tập trung vào cảm xúc chủ quan để khắc họa các nhân vật, ví dụ như vóc dáng của người mẫu, nét mặt, thần thái, trang phục... Vì vậy, cùng một người mẫu, nhưng khi tìm những người khác nhau phác họa, trên giấy vẽ sẽ thể hiện ra những hiệu ứng hình ảnh, ý tưởng và phong cách khác nhau. Giang Nguyệt trong bức vẽ này có đôi mắt lạnh như băng khiến người khác cảm thấy xa cách vạn dặm, như một nữ thần không vướng bụi trần, quanh thân cô bao phủ một loại khí chất 'người lạ chớ lại gần'. Trong đôi mắt ấy tâm tình lại càng nhạt nhòa, trông rất xa cách và quyến rũ, lại mang theo vài phần lạnh lẽo, khiến người ta khó lòng tiếp cận. Đây chẳng lẽ là hình ảnh của cô trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên sao? Giang Nguyệt ngây người nhìn bức tranh, trong khi Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu và nhìn chăm chú vào cô. Cô nhìn rất nghiêm túc, có thể thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt cô. "Vẽ không giống?" "Rất giống!" Chỉ riêng về kỹ năng hội họa này, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất xuất sắc, từng nét bút và chi tiết đều được khắc họa rất tốt: "Như này có thể bày sạp ở ven đường, bán tranh chân dung rồi." Tiêu Kỳ Nhiên không ngờ cô lại đánh giá như vậy, khẽ cười một tiếng: "Vậy sao em lại có vẻ kinh ngạc thế?" "Chỉ là thấy bất ngờ thôi." Giang Nguyệt nói: "Tôi không nghĩ anh biết vẽ." Hơn nữa, còn vẽ rất giỏi. Lúc Giang Nguyệt còn đi học, lớp bên cạnh là lớp nghệ thuật, các tác phẩm do sinh viên mỹ thuật vẽ sẽ được trưng bày trước cửa mỗi ngày. Khi Giang Nguyệt học tập mệt mỏi, cô cũng hay đi xem tranh của họ. Nhưng không có bức nào đẹp bằng bức mà Tiêu Kỳ Nhiên vẽ trong vài chục phút này. Có thể thấy, hắn có năng khiếu trong hội họa, hơn nữa còn là kết quả của sự luyện tập chăm chỉ. "Vốn dĩ không ai biết về việc này, tôi cũng đã lâu không vẽ, em có lẽ là một trong số ít người biết đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận