Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 127 Cô đã làm gì mà phải xin lỗi? (length: 3132)

Khuôn mặt quyến rũ của Giang Nguyệt lập tức trở nên lạnh lùng. Dù sao cô cũng là một minh tinh phái thực lực được mọi người trong giới tôn trọng. Khí thế của cô mang đến cảm giác áp bức, cô khẽ liếc nhìn Tần Di Di một cái. Chỉ một cái liếc mắt như vậy cũng đủ khiến Tần Di Di sợ hãi đến mức lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Giang Nguyệt. “Xét về thâm niên, cô không có quyền lên tiếng ở bàn ăn này đâu.” Giang Nguyệt cất giọng lạnh lùng: “Huống chi việc này đã có giấy trắng mực đen, đã quyết định rồi, cô muốn thay đổi là có thể thay đổi sao?” Sắc mặt Tần Di Di trở nên trắng bệch. Bàn tay nhỏ bé của cô ta nắm lấy ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, móng tay sáng bóng nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn: “A Nhiên, em không có ý gì khác, em chỉ là...” Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc một hồi lâu, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Cho dù giao chi nhánh cho cô ấy, chưa chắc cô ấy đã có thể quản lý tốt.” “Huống chi, chỉ là để cho cô ấy làm người đại diện mà thôi.” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, xương quai hàm căng cứng tạo ra áp bức cho người khác: “Nếu giữa chừng xuất hiện bất kỳ sự cố bất ngờ nào, gây tổn thất lớn cho công ty, tôi có thể thu hồi quyết định bất cứ lúc nào.” Nghe được câu này, trong lòng Tần Di Di mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tần Di Di cúi đầu, lông mi run rẩy, giọng nói có chút ủy khuất: “A Nhiên, lời chị Giang Nguyệt nói rất đúng.” “Sau này những dịp như vầy anh đừng mang theo em nữa. Bây giờ em còn nhỏ, không biết ăn nói. Lại không giỏi giang như chị Giang Nguyệt, em không có tư cách đi theo anh.” Giọng nói của Tần Di Di càng lúc càng nhỏ: “Sau này, anh chỉ nên mang theo chị Giang Nguyệt thôi.” Nói xong, Tần Di Di liền không kìm được lấy tay che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở. Giang Nguyệt nhếch khóe môi. Cô cảm thấy mỗi ngày mình đều đang xem một vở kịch. Một vở kịch mà cô là diễn viên phụ trong đó. Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên là công chúa và hoàng tử. Còn cô lại là kẻ thừa thãi, vướng bận. Lúc nào cô cũng phải bắt nạt công chúa của người ta. Cô chính là nhân vật xấu xa bị khán giả ghét bỏ. Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hơi thở có chút nặng nề, liền đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị tự mình bắt taxi trở về khách sạn. Khi cô vừa mở cửa phòng, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên gọi cô, lạnh lùng nói: “Quay lại. Xin lỗi Di Di.” Xin lỗi? Cô đã làm gì mà phải xin lỗi? Bước chân Giang Nguyệt khựng lại hai giây, ngực như có vật gì đó chặn lại. Sau đó lập tức không chút do dự nhấc chân đi ra ngoài. “A Nhiên, không sao đâu.” Tần Di Di lau nước mắt ở khóe mắt, bộ dáng ngoan ngoãn: “Chị Giang Nguyệt là tiền bối của em, chị ấy đối với em nghiêm khắc một chút cũng là chuyện nên làm.” “Em sẽ không giận chị ấy. Bởi vì chỉ có thầy giáo nghiêm khắc mới có thể đào tạo ra được những học trò giỏi.” Giọng nói của cô có chút ủy khuất, nhưng không hề oán giận: “Chị Giang Nguyệt cũng là muốn tốt cho em thôi.” “Cô ấy mà là thầy giáo cái gì?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rời khỏi cửa, tùy tiện cười nhạo: “Bản thân mình còn chưa làm tốt, còn có mặt mũi đi giáo huấn người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận