Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 555 “Tôi đã lừa cô bao giờ đâu?” (length: 3417)

Dọn dẹp nhà xong, nàng nhìn căn hộ trống trải, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh, tiện tay đăng nó lên trang cá nhân.
[Mang tất cả mọi thứ ở trong thành phố này đi, bắt đầu lại từ đầu.] Nàng vừa mới đăng tải, rất nhanh Hứa Ngôn Sâm đã bình luận ở phía dưới: [Đi tiêu sái như vậy, là phát đạt rồi sao? Ra ngoài uống rượu đi.] Giang Nguyệt cười rộ lên.
Một số mối quan hệ là như vậy, ngay cả khi không liên lạc trong một thời gian dài. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của nó vẫn sẽ làm cho mọi người nhận ra rằng tình bạn này chưa bao giờ xa cách.
Giang Nguyệt và Hứa Ngôn Sâm hẹn nhau tại quán bar họ gặp nhau lần đầu tiên.
“Giang Nguyệt, tiểu thuyết ngôn tình nàng đọc nhiều rồi, cũng chơi trò cưới trước yêu sau sao?” Hứa Ngôn Sâm uống một ly rượu xuống bụng, nói chuyện cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Giang Nguyệt nhún vai, cũng hùa theo câu nói đùa của hắn mà nói tiếp: “Là hôn nhân hợp đồng, không phải càng kích thích hơn sao?” “Trâu bò!” Hứa Ngôn Sâm giơ ngón tay cái lên: “Không nghĩ tới, người đẹp quyến rũ và gợi cảm Nguyệt Nguyệt của chúng ta, lại có một ngày cũng muốn vì đàn ông mà rửa tay nấu canh.” Lúc nói câu này, Hứa Ngôn Sâm còn có chút buồn bã: “Bộ váy ưng ý nhất của ta vẫn còn đang chờ nàng quảng bá cho, không nghĩ tới nàng sẽ nhanh như vậy bước vào nấm mồ hôn nhân...” Giang Nguyệt dở khóc dở cười.
Sau khi uống ba vòng rượu, hai người đem đủ loại gần đây đều dặn dò một lần.
Hứa Ngôn Sâm vẫn là nhà thiết kế chính của Swee, năm nay doanh số bán hàng tăng lên, mang theo giá trị của hắn cũng tăng gấp mấy lần.
Nghe xong tình hình gần đây của Giang Nguyệt, Hứa Ngôn Sâm thở dài, hỏi nàng một câu: “Ông chủ cũ thích uống trà xanh kia, nàng thật sự buông bỏ rồi?” “Thật sự!” Giang Nguyệt ngữ khí nhàn nhạt, giữa hai hàng lông mày không hề gợn sóng:
“Yêu hận gì cũng đã trả hết. Hắn đối với ta không tệ, ta cũng không nợ hắn cái gì nữa.” “Chậc chậc, hai người các ngươi thật khiến người ta cạn lời.” Hứa Ngôn Sâm không đầu không đuôi nói một câu như vậy, sau đó từ trong túi lấy ra một cái usb:
“Nếu nàng đã hết hy vọng, xem ra thứ này cũng vô dụng.” “Ta vốn còn đang chờ nàng sau này trở thành ảnh hậu, đến lúc đó sẽ dùng đoạn âm thanh này tống tiền nàng, xem ra không có cơ hội nữa rồi.” Giang Nguyệt nhịn không được cười, biết bên trong usb là cái gì: “Anh mang theo cái này làm gì, ta giúp anh vứt đi.” Nàng nắm lấy usb trong lòng bàn tay, đi đến thùng rác của quán bar, tùy tiện ném nó vào.
Quay trở lại quầy bar, Giang Nguyệt vẫn còn đề phòng một chút, hỏi: “Anh không có bản sao lưu nào nữa chứ?” “Đại tiểu thư yên tâm, đoạn ghi âm kia trên đời này chỉ có một cái này.” Hứa Ngôn Sâm cười ha hả: “Ta đã lừa nàng bao giờ đâu?” Giang Nguyệt không nói gì, chỉ cười cười.
Cười đến nỗi khóe mi đều tràn ra nước mắt.
Cuối cùng nàng cũng có thể nói lời tạm biệt với con người trước đây của mình, người đã tự mình lao thân vào lửa vì tình yêu.
...
Xe rác ở cửa sau của quán bar.
Tiết An mang theo găng tay nhựa, đầu đầy mồ hôi lục lọi trong các loại chai rượu cùng rác rưởi khác nhau, tâm tình không tốt muốn mắng người.
Người đàn ông phía sau ngược lại rất bình tĩnh, khoanh tay nhàn rỗi, giọng điệu cũng trầm ổn:
“Nếu tìm được, tiền thưởng tháng sau cộng thêm một trăm triệu.” Sắc mặt Tiết An lập tức trở nên sáng ngời.
Tìm, có chết cũng phải tìm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận