Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 689 Câu trả lời của cô vẫn như vậy! (length: 3576)

"Tao thật sự hối hận vì đã nuôi mày! Đáng lẽ tao nên chôn mày trong tuyết cho mày c·h·ế·t cho rồi!" "Chỉ khi mày c·h·ế·t thì Giang gia chúng tao mới yên bình. Sao mày không c·h·ế·t đi hả?" Tiếng la h·é·t của Chu Ninh Vân càng lúc càng lớn, thu hút mọi người xung quanh nhìn về phía này, tò mò hóng chuyện. Tay Giang Nguyệt từng chút một siết c·h·ặ·t, cổ họng cũng bắt đầu khàn khàn, cô ra vẻ trấn định nói: "Thịnh tổng, chúng ta trở về đi." Thịnh Sóc Thành đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng chỉ phất phất tay, để Trương Nghị xử lý. Ông và Giang Nguyệt nhanh c·h·ó·n·g rời đi. Hai người vừa mới quay đi, Chu Ninh Vân bị kh·ố·n·g chế vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn bóng lưng bọn họ bỗng nhiên cười lạnh, h·é·t lớn hơn: "Mày không phải người nhà họ Giang. Nói thật cho mày biết, mày là đứa con hoang không cha không mẹ!" Một đứa con hoang không cha không mẹ… Hô hấp Giang Nguyệt r·u·n rẩy, động tác cũng c·ứ·n·g ngắc th·e·o, lại rất nhanh giống như không có việc gì, tiếp tục đi về phía trước. Đến tận lúc lên xe, lưng Giang Nguyệt vẫn c·ứ·n·g đờ, cơ bắp khắp người căng c·ứ·n·g, hai tay ch·ố·n·g bên cạnh người, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra một chút gợn sóng. Nhưng Thịnh Sóc Thành có thể nhìn ra được, khóe mắt cô đỏ hoe. Vì vậy, ông đã đưa qua một chiếc khăn giấy. "Tôi không cần, cám ơn." Giang Nguyệt nhìn khăn giấy trước mắt, vừa mới cố chấp mở miệng, nhưng cổ họng đã bắt đầu nghẹn ngào: "Tôi thật sự không cần..." Thịnh Sóc Thành không hỏi thêm gì, chỉ thản nhiên nói: "Không sao, chiếc xe này cách âm rất tốt." "Cô là con gái, có quyền k·h·ó·c nháo." Những lời này giống như thứ c·ở·i bỏ nút thắt cột c·h·ặ·t, nước mắt Giang Nguyệt rốt cuộc cũng không nhìn được nữa mà rơi xuống. Từng giọt từng giọt, ướt hết một mảnh vải vóc tr·ê·n đùi cô. Tay cô cũng từ bên chân chuyển đến chăn, hai tay nắm c·h·ặ·t, cực lực kh·ố·n·g chế thân thể r·u·n rẩy của mình, nhưng cảm xúc gần như đã sụp đổ. c·h·óp mũi của cô nhuộm đỏ, không ngừng lắc đầu, lặp đi lặp lại một câu: "Tôi không cần... Tôi không cần..." "Cô cần chứ, cô bé." Thịnh Sóc Thành nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp kiên định: "Có cần tôi giúp gì không?" Giang Nguyệt k·h·ó·c một hồi lâu, chờ sau khi nước mắt ngừng rơi, cô mới nh·ậ·n lấy khăn giấy Thịnh Sóc Thành đưa cho, lau nước mũi, thản nhiên đáp: "Tôi không cần, cám ơn." Câu t·r·ả lời của cô vẫn như vậy! Thịnh Sóc Thành không khỏi bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Giang Nguyệt, bây giờ cô c·ứ·n·g đầu như một con l·ừ·a vậy." "Đó cũng là một con l·ừ·a không biết sợ hãi." Giang Nguyệt hít mũi, rất nghiêm túc t·r·ả lời: "Tôi không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai, tôi có thể tự mình xử lý, ngài không cần phải lo lắng cho tôi." Sự bướng bỉnh và ương ngạnh của Giang Nguyệt đôi khi thực sự khiến người ta xót xa. Bởi vì cô quá mức tự tôn kiêu ngạo, dẫn đến người khác có muốn giúp cô, cũng đều bị cô mạnh mẽ đẩy ra. Cô không muốn dựa vào bất cứ ai, nhưng lại quên m·ấ·t bản thân mình không phải là bất khả chiến bại… Thịnh Sóc Thành không phải t·h·í·c·h vạch trần vết sẹo của người khác, ông cũng có thể nhìn ra được Giang Nguyệt không có ý muốn tâm sự với ông. Vì thế chỉ tr·u·ng lập đ·á·n·h giá một câu: "Tôi chưa từng thấy người mẹ nào lại phỉ báng con gái mình như vậy." "Ý tôi là, nếu bà ta đối xử với cô như vậy, cô không nên vì lời nói của bà ta mà đau buồn." Giọng mũi của Giang Nguyệt rất nặng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi biết, tôi không buồn chút nào, chỉ là bị viêm mũi dị ứng một chút thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận