Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 735 Tôi nghe không hiểu.” (length: 3733)

"À, ta quên mất là trong khoang thuyền có nhà vệ sinh." Giang Nguyệt làm bộ như chợt nhớ ra, xoay người muốn quay trở lại khoang thuyền. "Ta đột nhiên lại không muốn đi vệ sinh nữa." Giang Nguyệt ra vẻ trấn tĩnh, lại làm bộ tùy ý nhìn ra phía mặt sông: "Không ngờ chúng ta lại ở tr·ê·n du thuyền lâu như vậy, sau khi say cũng không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì... Khi nào thì chúng ta cập bến?" Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày cười nhạt, ngắm nhìn bộ dạng diễn xuất tự nhiên của Giang Nguyệt. Cô gái nhỏ này, rõ ràng là muốn quên đi toàn bộ chuyện đã xảy ra đêm qua. Tiêu Kỳ Nhiên một tay đút vào túi quần, tay còn lại dựa vào lan can: "Quên hết rồi sao?" Giang Nguyệt lập tức gật đầu, đôi mắt vô cùng chân thành tha thiết: "Đúng, ta quên hết rồi." "Được." Hắn liếc nhìn nàng, ngón tay thờ ơ vuốt ve cà vạt, tùy ý kéo xuống, làm cho cổ áo buông lỏng một chút: "Vậy ta cũng không ngại cùng em t·r·ải qua một lần nữa." "Không cần!" Sắc mặt Giang Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng lên, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, thoắt cái đã đi ra bên ngoài, nàng che miệng ho khan hai tiếng: "Ngày hôm qua nếu đã qua, vậy để nó đi qua đi, ngày hôm nay mới là quan trọng." "Rất có triết lý." Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bị nàng chọc cười: "Bị em thuyết phục rồi." Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, du thuyền cũng bắt đầu neo đậu vào bờ, nàng chuẩn bị thu dọn xong liền đi xuống thuyền, vừa mới đi được hai bước, nghe được người phía sau hỏi: "Hôm qua ai đó còn chưa thỏa mãn, hôm nay tỉnh rồi thì không cần nữa sao?" Mặt Giang Nguyệt ửng đỏ vì x·ấ·u hổ, đôi má của nàng nhuốm một tông màu hồng phấn, ánh mắt nhanh ch·ó·ng né tránh: "Hả? Muốn cái gì cơ? Ta nghe không hiểu." "Nghe không hiểu sao? Vậy đêm qua là ai ngồi tr·ê·n đùi chủ động hôn ta, còn muốn..." Giang Nguyệt biến sắc, hoảng hốt chạy tới đưa tay che miệng Tiêu Kỳ Nhiên: "Đừng nói nữa..." Nàng không kịp che môi hắn lại, nhưng hắn cũng đúng lúc ngừng nói, không đùa giỡn nàng nữa mà trực tiếp giữ c·h·ặ·t cổ tay Giang Nguyệt, dùng lực nhẹ kéo nàng vào trong n·g·ự·c. Vốn dĩ là muốn ngăn cản Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng cuối cùng lại biến thành nụ hôn lãng mạn tr·ê·n sông Danube. Nụ hôn của hắn m·ã·n·h l·i·ệ·t rực lửa, làm cho Giang Nguyệt nhất thời khó thở. Khoảnh khắc ngọt ngào qua đi, Tiêu Kỳ Nhiên mới chậm chạp buông nàng ra, thanh âm trầm khàn: "Chà! Đúng là t·r·ải nghiệm hiếm có. Xem ra bao nỗ lực của ta đều đã lãng phí rồi." Tiêu Kỳ Nhiên đang nói về sự tự chủ của mình. Rõ ràng đã hút t·h·u·ố·c cả đêm, lại ngồi tr·ê·n boong tàu đầy gió mấy tiếng đồng hồ, nhưng khi thấy Giang Nguyệt, mọi sự kìm nén đều trở nên vô nghĩa. Không biết từ lúc nào mà du thuyền đã cập bến. Giang Nguyệt định bước xuống, nhưng chợt p·h·át hiện đôi chân đã mềm nhũn vô lực, không còn cách nào khác đành phải để Tiêu Kỳ Nhiên bế mình, chờ đến khi xuống đất liền, nàng còn có cảm giác hơi choáng váng đầu óc. Trước đó được Tiêu Kỳ Nhiên an bài sắp xếp, Tĩnh Nghi đã sớm đứng chờ ở tr·ê·n bờ. "Chị Giang Nguyệt, chị bị hạ đường huyết ạ?" Tĩnh Nghi thấy nàng đi lại không vững, gương mặt ẩn chứa lo lắng đỡ lấy nàng: "Trong túi em có kẹo trái cây, chị có muốn ăn một cái không? " "... Đưa chị một cái." Giang Nguyệt thấy tr·ê·n mặt nóng bừng một mảng, chỉ có thể lấy cái cớ này ra ch·ố·n·g đỡ, nàng nào có bị hạ đường huyết chứ! Rõ ràng là bị một người đàn ông nào đó ấn vào lan can hôn không dứt, nếu không phải do du thuyền cập bến, không chừng hai người còn có thể ở tr·ê·n thuyền làm ra chuyện hoang đường nào khác. Kẻ chủ mưu đứng đó không xa, quần áo chỉnh tề nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường. Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên kẹp một điếu t·h·u·ố·c, hắn đang nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận