Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 686 “Mạo phạm rồi.” (length: 3965)

Rốt cuộc tình yêu phải thâm trầm đến mức nào, mới có thể vì một người đã mất mà mua lại cả một con phố, rồi xây một căn biệt thự như vậy. Còn thường xuyên đến thăm, như thể người đó vẫn còn sống ở đây vậy. Hóa ra cái chết thực sự, không phải là thân thể suy tàn, mà là bị mọi người lãng quên khỏi ký ức. Đến nơi này, khí thế mạnh mẽ trên người Thịnh Sóc Thành rõ ràng đã yếu đi, ông trông hiền hòa hơn rất nhiều so với bình thường. Nhìn thấy Thịnh Sóc Thành như vậy, Giang Nguyệt không khó để đoán được, hai mươi năm qua, dù ngày hay đêm, mỗi lần Thịnh Sóc Thành nhớ nhung đều sẽ đến đây tìm kiếm hình bóng người vợ của mình. “Mọi thứ đều ở trên gác mái, cô có thể tự mình lên xem.” Giang Nguyệt giật mình, nhưng thấy Thịnh Sóc Thành không có ý định cùng đi lên, cô đành mím môi nói: “Mạo phạm rồi.” Sau đó Giang Nguyệt bước lên cầu thang, đi về phía phòng ngủ trên lầu. Thịnh Sóc Thành vẫn ngồi ở vị trí vừa rồi, bóng lưng rộng lớn của ông trông có chút tiêu điều. Rốt cuộc, nhớ nhung tận cùng là cảm giác như thế nào? Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, rón rén đi lên lầu, cẩn thận mở cửa ra, bên trong cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ không một vết bụi. Căn phòng này tràn ngập những đồ vật của phụ nữ. Trên tủ treo mấy bộ váy, trên bàn có một quyển sách. Bìa sách bằng bìa cứng, nền màu đỏ đậm, tên sách in chữ vàng nổi, sờ vào có kết cấu rất đặc biệt. "Giấc Mộng Đêm Hè" của Shakespeare. Giang Nguyệt mở trang đầu tiên, trên đó có một dòng chữ nhỏ rất tao nhã, là chữ viết tay: ‘Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng.’ Giang Nguyệt nhìn dòng chữ kia, trong đầu dần dần liên tưởng dòng chữ này cùng với chủ nhân của nó. Hiển nhiên, dòng chữ này do chính chủ nhân cuốn sách viết, đồng thời cũng là một câu nói rất nổi tiếng trong cuốn sách này. Cô đọc thầm những từ này ở trong đầu. Hình ảnh Lý Mộc Chỉ dần dần hiện ra trong đầu Giang Nguyệt, từ một cái tên đơn giản, dần dần hóa thành một con người thật sự, có da có thịt. Giống như gặp lại cố nhân. Cô cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu, bản thân cô không thể giải thích rõ ràng được. Giang Nguyệt đã từng đọc quyển sách này rồi, cô đưa tay lật vài trang, một tấm ảnh từ trong sách đột ngột rơi ra, rớt xuống đất. Giang Nguyệt vội vàng ngồi xuống nhặt lên, vừa nhìn liền sững sờ, hơi thở trở nên gấp gáp. Trong ảnh là Thịnh Sóc Thành và Lý Mộc Chỉ khi còn trẻ, hai người đứng trong vườn hoa, người phụ nữ ôm một bó hoa hồng trắng, nở nụ cười dịu dàng và tươi tắn, tựa vào người đàn ông bên cạnh. Tấm ảnh không được ép plastic, đã có vài vết xước trên đó. Giang Nguyệt cầm bức ảnh đi đến gần cửa sổ, nhìn thấy những dấu vân tay trên đó dưới ánh nắng, cô chợt hiểu ra những vết xước này từ đâu mà có. Mỗi khi Thịnh Sóc Thành nhớ vợ, nhất định sẽ dùng ngón tay vuốt ve bức ảnh này nhiều lần, những vết chai trên tay ông chắc chắn sẽ làm trầy xước lớp phủ bóng loáng của ảnh. Những vết xước trên ảnh là dấu vết của nỗi nhớ. Một sự chấn động cực lớn đánh thẳng vào ngực Giang Nguyệt, lan khắp toàn thân, cô không thể kiềm chế được nước mắt. Vì không muốn làm ướt tấm ảnh, cô cố tình đưa nó ra xa một chút. Thật sự rất kỳ lạ, nhìn thấy quá khứ lãng mạn của người khác, vậy mà lại không nhịn được muốn rơi nước mắt. Cô đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, dần dần điều chỉnh cảm xúc của mình. Khi quay lại, nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đang đứng ở cửa, Giang Nguyệt hốt hoảng dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, nhanh chóng nở một nụ cười tự nhiên: “Thịnh tổng.” “Gọi ta là chú Thịnh cũng được.” Thịnh Sóc Thành khẽ cười nói: “Không cần lúc nào cũng câu nệ như vậy.” Giang Nguyệt còn có chút bối rối vì vừa rồi tâm tình không khống chế được, trên tay vẫn cầm tấm ảnh, ngơ ngác nhìn ông, có chút không biết làm sao. Trong lúc vô tình toát ra cảm xúc chân thật, sự ngốc nghếch đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận