Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 614 Tưởng chừng như một tác phẩm điêu khắc. (length: 3523)

… Mỗi lần kim châm xuống, Giang Nguyệt liên tục kêu khổ không ngừng, khi nàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưng và cổ đau đến mức nàng rơi nước mắt. “Không bao giờ tin anh nữa.” Giang Nguyệt tức giận kết luận, “Quả nhiên bác sĩ đều là ma quỷ.” Sau này nàng không chỉ sợ tiêm, mà còn sợ châm cứu. Khi trời gần tối, Giang Nguyệt mới ra khỏi căn hộ của Kiều Cẩn Nhuận. “Bác sĩ Kiều đừng tiễn tôi nữa, hôm nay vất vả cho anh rồi.” Giang Nguyệt đứng yên, ra hiệu hắn ta không cần tiễn nàng nữa. Kiều Cẩn Nhuận không cưỡng cầu, chỉ nhìn nàng đi xa, lúc nàng quay đầu lại, hắn ta còn vẫy tay chào tạm biệt nàng. Sau khi Giang Nguyệt về nhà, có lẽ châm cứu đã p·h·át huy tác dụng, cảm giác mệt mỏi nháy mắt ập đến, nàng cũng không ăn cơm, trở về phòng ngủ th·i·ế·p đi. Đến lúc nàng tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm. Chị Trần và những người khác đã nghỉ ngơi, màn đêm yên tĩnh. Giang Nguyệt không còn buồn ngủ nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời không biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào, trong phòng hơi ngột ngạt. Nàng mở cửa sổ phòng ngủ ra, mưa gió ẩm ướt thổi vào, hơi thở của nàng trở nên sảng k·h·o·á·i, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi không ít. Tác phẩm điêu khắc bằng gỗ mà bác sĩ Kiều đưa cho Giang Nguyệt lúc trước được đặt ngay cửa sổ, nàng lo lắng sẽ bị nước mưa làm ướt nên vội vàng chuyển đến nơi khác. Nhìn con chim Bluebird kia, còn cả đoá hoa hồng nữa, nàng đưa tay chạm nhẹ rồi cẩn t·h·ậ·n đặt tranh lại lên giá. Bên ngoài trời mưa không lớn, Giang Nguyệt ngồi tr·ê·n bệ cửa sổ, đưa tay hứng nước mưa. Trời lạnh như băng, gió mát lùa vào phòng khiến cho người ta tỉnh táo ngay lập tức. Những giọt mưa rơi chảy dọc th·e·o cánh tay của nàng, đến tận đầu ngón tay rồi rơi xuống màn đêm đen kịt. Nàng cúi đầu nhìn những hạt mưa rơi xuống, lại thấy có một người đang đứng dưới ngọn đèn đường màu vàng ấm áp dưới lầu, tay cầm một chiếc ô. Những vệt mưa hiện rõ mình hơn dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng Giang Nguyệt lại không thể nhìn thấy mặt người che ô, chỉ có thể nhìn thấy được bộ trang phục áo trắng quần đen hiện lên rất rõ trong màn đêm. Những ngón tay cầm ô thon dài, xương ngón tay khẳng khiu, thân thể cao sừng sững đứng trong mưa nhưng vẫn ngạo nghễ, mang lại cảm giác một người cô đ·ộ·c. Cái bóng dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm thấy có chút đơn côi. Trái tim Giang Nguyệt khẽ cảm động. Nàng nhoài người ra ngoài, muốn nhìn xem người dưới lầu kia là ai, nhưng những hạt mưa suýt chút nữa bay vào mắt nàng, cuối cùng nàng đành phải vừa giơ tay lên che mưa, vừa nhìn xuống phía dưới. Cùng lúc đó, người nọ dường như cảm nh·ậ·n được điều gì, chiếc ô kia cũng hơi nâng lên. Người đàn ông dưới ô nhìn thấy cửa sổ bằng kính mở ra từ lúc nào không biết, bên trong hắt ra ánh đèn sáng. Tất nhiên, anh cũng nhìn thấy người trong ánh đèn đó. Nàng mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, và ánh đèn trong phòng như thể phủ lên nàng một lớp vàng thật ấm áp. Mưa gió mịt mù khắp nơi, ánh mắt của hai người bắt gặp nhau dẫu cách nhau mấy tầng lầu. Nhịp thở của Giang Nguyệt dần dần chậm lại. Gương mặt quá đỗi quen thuộc kia từng chút từng chút một hiện ra, vẫn là cái khí chất lạnh lùng khó gần đó. Không biết có phải vì đêm mưa quá mờ ảo hay không, Giang Nguyệt lại cảm nh·ậ·n được trong đôi mắt vắng vẻ buồn tênh kia lại có chút tình cảm. Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó một lúc lâu, không động đậy gì. Tưởng chừng như một tác phẩm điêu khắc. Làm cho tâm trí người ta m·ấ·t kiểm soát mà nháo nhào hết cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận