Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 497 Hoá ra ai cũng biết. (length: 3424)

Ứng Thừa Kỳ cảm thấy bầu không khí nhất thời có chút khó xử, liền chuyển chủ đề sang Giang Nguyệt: “Thế nào, cô thấy tốt hơn chưa?” Giang Nguyệt: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn đạo diễn Ưng.” “Bị b·ệ·n·h?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, trong giọng nói của hắn không nghe ra nóng lạnh: “Không thoải mái thì đừng làm việc nữa, có b·ệ·n·h rồi còn cố giả s·ố·n·g giả c·h·ế·t cho ai cảm động đây?” Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, hé miệng giải t·h·í·c·h hai ba câu: “Chỉ là vừa rồi phải quay nên ăn thêm vài miếng mì, ăn quá nhanh nên có chút buồn n·ô·n.” Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, chỉ là đôi mắt lướt qua khuôn mặt cô. Tr·ê·n mặt cô vẫn còn lớp trang điểm, vì phải làm ra khuôn mặt chật vật mà trở nên xám trắng, bây giờ lại bởi vì n·ô·n mửa mà càng thêm nhợt nhạt, trong mắt cô còn có chút hơi nước bởi vì n·ô·n mà vẫn chưa tan đi. N·g·ư·ợ·c lại, trông giống như một tên ăn mày nhỏ thất bại, bộ dạng điềm đạm đáng thương, nhưng trông vẫn rất quật cường, tư thế không chịu thua, có vẻ rất oai phong lẫm l·i·ệ·t. “Đạo diễn Ứng, chúng ta tiếp tục đi.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng không để ý đến ánh mắt kia, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi đã điều chỉnh trạng thái xong rồi, có thể tiếp tục quay phim.” “Tiêu tổng, vậy chúng tôi đi quay phim trước.” Ứng Thừa Kỳ chắp hai tay lại, trông như muốn x·i·n· ·l·ỗ·i: “Nếu anh không ngại, thì sau này chúng ta có thể uống với nhau một ly.” Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên, ý bảo bọn họ có thể rời đi: “Không thành vấn đề.” Lần này hắn đến trường quay cũng chỉ muốn lộ mặt một chút, cũng không tính ở lại quá lâu, lại vội vàng rời đi. Khi Giang Nguyệt quay xong, cô nghe thấy các diễn viên khác nhỏ giọng bàn tán: “Tiêu tổng thật sự rất để ý bộ phim này, ngài ấy đã đến đây thăm tận vài lần.” “Cô thật ngây thơ, Tiêu tổng làm sao có thể vì bộ phim này chứ, rõ ràng là vì mỹ nhân.” “Còn không phải sao, nghe nói chị Giang Nguyệt quay xong bộ phim này sẽ chấm dứt hợp đồng với c·ô·ng ty, đến lúc đó hai người họ liền tan, làm gì còn có cơ hội gặp mặt nữa.” Giang Nguyệt im lặng lắng nghe. Hoá ra ai cũng biết. Chuyện tốt không truyền ra ngoài, mà chuyện x·ấ·u đã vang ngàn dặm. Vài ngày trước, cô nhờ chị Trần giúp đỡ xin chấm dứt hợp đồng, chẳng bao lâu mà ngay cả người ngoài c·ô·ng ty cũng đã biết chuyện. Cô mơ hồ cảm thấy rằng, cuộc s·ố·n·g trôi n·ổi của cô rất nhanh sẽ đạt đến đỉnh điểm. Những ngày tháng rực rỡ của cô sắp kết thúc, rất nhanh sẽ bước vào trạng thái mà cô vĩnh viễn được an ổn bình an, giống như một đầm nước đã c·h·ế·t vậy. … Lịch quay phim là hai tháng, nhưng không có nghĩa là hai tháng không thể rời khỏi đoàn làm phim, giữa chừng ít nhiều gì cũng sẽ có một hoặc hai ngày nghỉ phép để thư giãn. Kiều Cẩn Nhuận gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, nói đến quá trình trị liệu tâm lý, hỏi cô hẹn khi nào sẽ đến. “Làm phiền anh phải nhớ giú tôi rồi.” Giang Nguyệt cười, lật xem lịch quay phía sau một chút: “Ngày mốt có thuận t·i·ệ·n không, tôi có hai ngày nghỉ, có thể quay về Bắc Thành một chuyến.” “Cô thuận t·i·ệ·n là được.” Kiều Cẩn Nhuận cũng cười t·r·ả lời cô: “Thế nào, chim nhỏ có khoẻ không? Tôi nghe nói lần này cô quay ở bên bờ sông, đồ gỗ không thể chạm nước, cô chú ý một chút.” “Nghe anh nói vậy, tôi có thể đem…” Giang Nguyệt dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nhớ n·ổi tên của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận