Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 478 Đó là một sự hạ mình. (length: 3821)

Cả đoàn làm phim đều khá nhiệt tình, mấy diễn viên chính đều ngồi ở cùng một chỗ trò chuyện, rất nhanh đã trở nên quen thuộc. Nam diễn viên chính có việc nên bị trì hoãn, nói rằng phải một ngày nữa mới tới. Đoàn làm phim thuê kh·á·ch sạn gần địa điểm quay phim, chia thẻ phòng cho mọi người xong, thì ai nấy đều lần lượt về phòng của mình. Giang Nguyệt vừa bước vào kh·á·ch sạn, liền vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang nhận phòng ở quầy lễ tân. Chỉ cần nhìn bóng lưng, Giang Nguyệt cũng có thể biết đó là ai. Người nọ một thân tây trang đen, quần áo chỉnh tề, dáng người thẳng tắp. Trên cổ tay hắn đeo một chiếc đồng hồ, phong thái và khí chất rất dễ để nhận ra. Ngoại trừ Tiêu Kỳ Nhiên, sẽ không ai khác có khí chất quen thuộc như vậy. Tại sao anh ta lại ở đây? Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, sau đó chuẩn bị nhanh chóng rời đi, không muốn đối mặt với anh. Nhưng cô không ngờ tới, đối phương như cảm giác được điều gì đó, từ từ xoay người lại, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Giang Nguyệt là người đầu tiên quay mặt đi, nghiêng người muốn đi về phía thang máy. “Không chào hỏi nhau sao?” Giọng nói của người đàn ông từ phía sau lưng chậm rãi truyền đến, mang theo vẻ lười biếng không vui. Có mấy diễn viên xung quanh đã chú ý đến Tiêu Kỳ Nhiên từ lâu, mà lúc này lời nói của hắn rõ ràng là đang nói chuyện với Giang Nguyệt. Trong thoáng chốc, ánh mắt hóng hớt của mấy người đang di chuyển qua lại giữa hai người họ. “x·i·n ·l·ỗ·i, mọi người lên trước đi tôi có chút chuyện.” Vì không muốn gây ảnh hưởng và thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, Giang Nguyệt đành phải x·i·n ·l·ỗ·i rồi để những diễn viên khác cùng đi với mình lên thang máy trước. Chờ người trong đại sảnh đi gần hết, Giang Nguyệt mới đi về phía Tiêu Kỳ Nhiên, đứng trước mặt anh mà nói: “Tiêu tổng, chào buổi tối.” Giọng điệu máy móc đơn giản, không hề có chút nhiệt độ hay cảm xúc. Tiêu Kỳ Nhiên đút hai tay vào túi quần, rũ mắt nhìn cô: “Nói xong rồi?” Cô thậm chí còn không hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây và ở cùng một kh·á·ch sạn với cô? Sự nóng nảy và không kiên nhẫn hiện lên trên lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên, hắn tùy ý kéo đường viền cổ áo, vô tình để lộ ra một phần cổ tay phải. Chỉ là trong thoáng chốc, chiếc dây cột tóc màu đen mà phụ nữ dùng để buộc tóc chợt lướt qua, rất nhanh lại theo động tác của hắn, giấu vào trong ống tay áo. Trước đó, Giang Nguyệt cũng từng bị mất một chiếc tương tự như vậy ở b·ệ·n·h viện. Giang Nguyệt chỉ coi như mình hoa mắt, mí mắt không chớp lấy một cái, bình tĩnh quay đầu lại: “Tiêu tổng, ngày mai tôi còn phải quay phim, tôi về nghỉ ngơi trước.” Không đợi hắn t·r·ả lời, Giang Nguyệt đã cung kính cúi đầu chào hắn rồi nói: “Chúc ngủ ngon.” Một hành động không thể xa cách hơn. Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô từng bước đi qua hành lang ngắn ngủi, dừng lại trước thang máy ở tầng lầu, lưng thẳng tắp, chờ bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa thang máy, cũng không quay đầu nhìn hắn một cái. Ánh mắt của hắn trở nên tối tăm thâm trầm. “Thưa ngài, đây là thẻ phòng của ngài.” Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đã gọi Tiêu Kỳ Nhiên nhiều lần, đợi mãi đến lần cuối cùng, đối phương mới hoàn hồn. “Cảm ơn.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt, đáp lại ngắn gọn một câu, ngón tay đặt trên quầy lễ tân, ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ phòng. Chỉ là một động tác cầm thẻ phòng như vậy, hắn cũng có thể làm tao nhã và thong dong đến như thế. Cô gái lễ tân ở trong lòng nhịn không được âm thầm cảm thán, người đàn ông như vậy nên ở trong kh·á·ch sạn cao cấp, sao có thể xuất hiện ở loại kh·á·ch sạn bình thường như của bọn họ? Thật là một sự hạ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận