Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 741: (3) (length: 3655)

Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhướn mày đầy mệt mỏi lên, nhìn Giang Nguyệt: “Ngồi gần ta một chút.” Giang Nguyệt nhu thuận dịch về phía anh, để cho Tiêu Kỳ Nhiên dựa đầu vào vai nàng nghỉ ngơi. “Xin lỗi em, bây giờ ta thật sự không chịu nổi, để ta dựa vào một lát, được không?” Thanh âm của anh chậm rãi: “Thật sự không nói quá đâu, bây giờ ta nhắm mắt lại thì liền có thể ngủ.” Tựa vào bả vai nàng lại có công hiệu tiêu trừ mệt mỏi, toàn thân đều thả lỏng, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền thở dài một tiếng. Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến tối hôm qua anh là vì chuẩn bị bất ngờ cho mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy băn khoăn, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy quầng thâm ở mắt của anh, đó là dấu hiệu của mệt mỏi và thiếu ngủ. “Vậy anh ngủ đi, lát nữa ta sẽ gọi anh dậy.” Lúc này lại được nàng dịu dàng săn sóc mình như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nghe nàng nghiêm túc đề nghị mình ngủ một lát, trong lòng liền vui vẻ không thôi. “Cười cái gì?” Giang Nguyệt kìm nén ngứa ngáy ở cổ hỏi anh. “Cười em quá tốt bụng.” “…” Sau đó trong xe chìm vào một mảnh tĩnh lặng, im ắng đến mức Giang Nguyệt còn cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã ngủ say rồi. Lại qua vài phút nữa, Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn có chút lười biếng: “Sao em không hỏi ban nãy ta đã nói gì với hai người họ?” Anh nhắm mắt lại, kề sát vào cổ nàng, khẽ hôn xương quai xanh của nàng rồi cười một tiếng, trực tiếp tự hỏi tự trả lời. “Ta nói với Fraser là anh ta đã có Hoàng hậu của mình ở bên rồi, ta cũng muốn đón tiểu công chúa của ta về nhà.” Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong tim trào lên một xúc cảm ấm áp. Tiêu Kỳ Nhiên nói rằng nàng là công chúa nhỏ của anh? Giọng nam trầm ấm lại vang lên: “Fraser nói rằng hôm nay bọn họ đã chăm sóc rất tốt cho công chúa của ta, ta không tin lắm, em nói xem, hôm nay em có vui vẻ không?” Giang Nguyệt nín thở, trả lời yếu ớt: “... Rất vui.” “Vui là được rồi.” “...” Giang Nguyệt tim đập loạn xạ, nàng bắt đầu xao động ngồi không yên. Nhưng nghĩ đến anh muốn ngủ một giấc thật ngon, nàng đành phải mơ hồ cắn môi dưới, thân thể không nhúc nhích. Tiêu Kỳ Nhiên nói thêm một câu “Thật ngoan”, sau đó thì hoàn toàn im lặng. Cuối cùng cũng không biết anh có ngủ hay không, chỉ là hô hấp dần dần trở nên có quy luật, có thể nghe được tiếng hít thở đồng đều của anh, tâm tình hoảng loạn của Giang Nguyệt cũng vững vàng theo. Chờ xe dừng lại trước cửa khách sạn, nàng mới huých người anh một chút. Người đàn ông ngủ không sâu, rất nhanh liền mở mắt ra, tơ máu đỏ nơi đáy mắt tiết lộ sự mệt mỏi của anh: “Đến rồi à?” Giang Nguyệt gật gật đầu: “Cám ơn anh đã đưa ta về. Anh mệt mỏi như vậy, cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” “Được.” Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi. Bầu không khí trong xe rất mập mờ, nội tâm Giang Nguyệt rung chuyển một hồi, cuối cùng cũng giơ tay chuẩn bị mở cửa xe. “Em thật sự không đi theo ta à?” Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nắm chặt cổ tay nàng, đồng thời cửa xe cũng bị anh khóa lại. Không cho nàng chạy trốn! Trái tim Giang Nguyệt giống như đang lơ lửng trên đám mây, nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhiệt độ nóng rực trên cổ tay truyền tới, làm nàng không tự chủ được mà run rẩy. “Đi với ta.” Thanh âm của anh ôn nhu dịu dàng, ngữ khí lại đanh thép như là mệnh lệnh. Anh chỉ nói ba chữ, hai chân Giang Nguyệt trở nên mềm nhũn vô lực. Nàng khẩn trương rũ tầm mắt xuống, không dám đối mặt với ánh mắt thâm trầm nồng đậm của anh: “... Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi còn đang chờ ta, nếu ta không trở về, cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận