Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 793 “Giang Nguyệt có sao không?” (length: 3754)

Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên đều không nhớ rõ. Không phải là anh không nhớ, mà là anh không muốn nhớ. Anh nhớ Giang Nguyệt rất kiêu ngạo, tim cao hơn trời, cô sẽ không hề cố kỵ mà giơ ngón giữa lên với người đàn ông đã q·u·ấ·y r·ố·i cô. Cô sẽ tự tin nói muốn giành được grand slam trong giới điện ảnh và truyền hình, thậm chí cô sẽ to gan đến mức không chút kiêng dè mà hôn lên yết hầu của anh, chủ động nói với anh rằng cô muốn anh. Những cảm xúc nồng nhiệt, đẹp đẽ, và thẳng thắn đó, như chiếc đồng hồ cát chảy ra từ những ngón tay rộng lớn của anh, không để lại gì ngoài những bong bóng hư vô. Vào đêm đáng lẽ anh phải ăn mừng còng yến với Giang Nguyệt kia, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên bị gọi về nhà họ Tiêu, Tiêu Viễn Phong không hiểu vì sao nhất định k·é·o anh nói rất nhiều lời vô nghĩa. Anh ở một bên ứng phó, một bên cúi đầu nhắn tin, nhưng đối phương lại không có một câu t·r·ả lời. Tô Gia Lan chợt lơ đãng hỏi anh một câu: “A Nhiên, con vẫn luôn xem điện thoại, con đang nhắn tin cho Giang Nguyệt sao?” Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó anh bỏ điện thoại vào túi. Anh t·r·ả lời một cách chậm rãi: “Là c·ô·ng việc.” “Vậy thì tốt.” Tô Gia Lan ẩn ý nhìn anh một cái: “Gần đây trọng tâm của con cũng nên đặt ở c·ô·ng ty, còn cái khác, đừng quên những gì mà mẹ đã nói với con lúc trước.” Đợi đến khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Tiết An mới cuống quít báo với anh tin tức Giang Nguyệt đã bị người khác đưa vào kh·á·c·h sạn. “May là người của chúng ta chạy tới kịp, chị ấy cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không bị…” Tiết An nói được một nửa, thì bị giọng nói lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên c·ắ·t ngang: “Được rồi, không cần nói nữa.” Vào lúc đó, Tiêu Kỳ Nhiên chợt hiểu ra, vì sao tối nay bọn họ lại tốn nhiều công sức cố ý gọi anh trở về như vậy, và vì sao Tô Gia Lan lại nói những lời đó trước khi anh rời khỏi. Giống như năm mười mấy tuổi đó b·ó·p c·h·ế·t sở t·h·í·c·h hội hoạ của anh, bây giờ đây lại lặp lại vết xe đổ đó. Chẳng qua, đối tượng b·ó·p c·h·ế·t sau khi trưởng thành, biến thành Giang Nguyệt. Từ vô số b·ứ·c tranh, nó trở thành một người s·ố·n·g. Khoảng khắc khi anh nh·ậ·n ra được điều đó, anh cười gần như không thể nghe thấy được. Không biết là anh cười bản thân không có cách nào có thể phản kháng lại nhân sinh, hay là cười bản thân anh suy nghĩ quá mức khác thường. Vận m·ệ·n·h của anh đã bị kh·ố·n·g chế đến mức, ngay cả việc nuôi một con chim hoàng yến cũng phải thông qua sự cho phép của cha mẹ anh. Anh không thể có cảm xúc. Không thể có sở t·h·í·c·h riêng của mình, không thể có sự lựa chọn cuộc s·ố·n·g của riêng mình. Thậm chí ngay cả người phụ nữ bên cạnh anh cũng không thể bảo vệ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị khinh n·h·ụ·c. Lần này, chính là lời cảnh cáo đối với anh. Lúc trước anh đã quen với việc lười biếng, anh chưa bao giờ nghĩ tới cuộc s·ố·n·g giống như cái đầm c·h·ế·t này của anh sẽ có gợn sóng gì. Mà lúc này, anh bắt đầu có một loại cảm giác thất bại vô lực. Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh lại sau tiếng bíp của các máy móc bên cạnh. Sắc mặt anh tái nhợt, hốc mắt anh hoàn toàn lõm xuống, cả người anh thoạt nhìn như rất tiều tụy, gầy đi không ít. Anh gắng sức giơ tay lên k·é·o mặt nạ dưỡng khí xuống, rất nhanh sau đó có người chạy vào gọi tên anh. Tô Gia Lan ngồi tr·ê·n xe lăn nằm sấp bên g·i·ư·ờ·n·g của anh k·h·ó·c lóc t·h·ả·m t·h·iết. Nhìn vào tất cả những thứ này, anh có một loại cảm giác không chân thực rất mạnh mẽ. Tiêu Kỳ Nhiên giống như đã c·h·ế·t qua một lần. Nhưng đã s·ố·n·g lại. “Giang Nguyệt có sao không?” Giọng nói anh nặng nề, câu đầu tiên anh nói khi tỉnh lại, không phải là tự hỏi bản thân đã hôn mê bao lâu, vết thương có nghiêm trọng hay không, hay tình huống hiện tại là như thế nào, mà là hỏi Giang Nguyệt có sao không. Khoảnh khắc anh hỏi ra khỏi miệng, trong phòng b·ệ·n·h trở nên yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận