Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 15 Không muốn làm nữa (length: 7576)

Giang Nguyệt làm như không thấy, nhắm mắt làm ngơ, đóng sập cửa phòng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, ánh mắt dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngồi xuống đi.”
Giang Nguyệt trầm tư hai giây, nhưng vẫn lắc đầu: “Buổi chiều tôi còn có hẹn công việc, anh có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Anh khẽ gật đầu, cũng không so đo chuyện này với cô, trực tiếp hỏi Giang Nguyệt:
“Gần đây cô có ý kiến gì về quyết định của công ty chuyển trọng tâm sang bồi dưỡng Tần Di Di không?”
“Không có ý kiến.” Giọng điệu của cô trả lời rất nhạt: “Sự phát triển của công ty cần có máu mới, đào tạo người mới cũng là điều hợp lý, tôi đồng ý.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, ném thẳng xuống trước mặt Giang Nguyệt:
“Nếu không có, vì sao trên mạng lại có nhiều lời bàn tán tiêu cực về sự bất hòa của cô và Tần Di Di như vậy?”
Giang Nguyệt cầm lên xem, thì ra là mấy blogger nổi tiếng dựa vào sự thay đổi người phát ngôn của mấy nhãn hàng gần đây. Cùng với sự thật Tần Di Di nhận được quá nhiều tài nguyên không phù hợp với người mới, đã bịa đặt một số chuyện đấu đá nội bộ giữa hai người.
Loại chuyện này rất phổ biến trong giới, chẳng qua là các tài khoản tiếp thị vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi, không có bất kỳ tính xác thực nào.
Hơn nữa, Giang Nguyệt vốn là một minh tinh đang nổi lên như vũ bão, có vô số bài viết về cô. Cô đã quen từ lâu, cũng chẳng còn thấy lạ gì.
Những chuyện này, Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của một công ty giải trí, hẳn trong lòng cũng hiểu rõ.
“Đều là thủ đoạn câu dẫn sự chú ý của blogger mạng mà thôi, không cần để ý.”
Giang Nguyệt bĩu môi, hờ hững nói:
“Tần Di Di vừa mới vào nghề đã được làm người đại diện cho các nhãn hàng lớn, không tránh khỏi bị người ta nghi ngờ. Đây là rủi ro mà cô ấy nên cân nhắc trước khi nhận lời phát ngôn.”
“Ý cô là, Giang San không nên cho Di Di tài nguyên?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Hay là cô cảm thấy tài nguyên của Giang San nhất định phải dành cho cô mới đúng?”
Giang Nguyệt khẽ dừng lại, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng, trong nghề này, quan trọng nhất là có năng lực. Có bao nhiêu năng lực thì hưởng bấy nhiêu.”
Cô nói xong, lại mím môi nói thêm: “Đây là lời mà chính miệng anh đã nói với tôi năm đó.”
“Ý của cô là, năng lực của cô mạnh hơn Tần Di Di, đúng không?” Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại từng chút một, khoanh tay tùy ý nói:
“Giang Nguyệt, cô đúng là càng ngày càng tự tin.”
“Thành tựu cô có bây giờ, cái nào không phải là do tôi cho? Cô đứng ở trên đỉnh cao suốt bốn năm, thật sự cho rằng mình là người không thể thay thế sao?”
Trong từng câu chữ, đều lộ ra sự coi thường và chế giễu đối với Giang Nguyệt.
Dù Giang Nguyệt có nổi tiếng đến đâu, đóng phim giỏi cỡ nào, có thể lăn lộn ở Bắc Thành hay không, đều chỉ là chuyện trong một cái búng tay của Tiêu Kỳ Nhiên.
Nói tóm lại, cái gọi là “xuất sắc” của cô, không đáng để nhắc tới trong mắt hắn.
Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể tạo ra một “Giang Nguyệt” thứ hai.
Giang Nguyệt ngẩn người, trong phòng làm việc bật hệ thống sưởi rất ấm, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh đến run rẩy.
Mỗi một chữ của anh đều như dao, từng chút từng chút đâm vào ngực cô, cảm giác đau đớn theo đó lan ra toàn thân.
Giang Nguyệt nắm chặt hai tay, đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cổ họng cô giật giật:
“Tiêu tổng, nếu anh có ý kiến quá lớn với tôi, có thể hủy hợp đồng với tôi.”
Âm thanh Giang Nguyệt rất thấp, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự quyết tuyệt.
Cô có thể cúi đầu, nhưng trước sự thật Tiêu Kỳ Nhiên đang muốn vứt bỏ cô, cô tuyệt đối không nhân nhượng.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trầm xuống, hắn nhìn kỹ gương mặt không chút biểu cảm của Giang Nguyệt, lạnh giọng hỏi:
“Cô không muốn làm nữa sao?”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, hai tay buông thõng bên hông: “Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Cô nói cũng không sai, dù là chấm dứt hợp đồng hay tiếp tục làm việc cho Giang San, thì đều không phải việc cô có thể quyết định.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, ánh mắt dần dần chuyển từ thờ ơ sang thiếu kiên nhẫn.
Sau đó, như nghĩ đến điều gì, giọng nói châm chọc và khinh miệt đạt đến cực điểm:
“Cô sở dĩ có thể tự tin đòi chấm dứt hợp đồng, là bởi vì cảm thấy mình ôm được đùi Tống Du rồi, sau này sẽ không cần lo lắng gì nữa phải không?”
Giang Nguyệt thế nào cũng không nghĩ Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên lại nhắc đến Tống Du. Cô ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, cố nén phẫn nộ, nghiến răng từng chữ:
“Đó là bạn của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngửa người ra sau, ngữ khí tùy ý:
“Tôi đương nhiên biết hắn là bạn của tôi, nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản việc cô có tâm tư khác, đúng không?” Trong lời nói đều là đang vu khống nàng.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trào phúng, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt:
“Hôm đó lúc uống rượu, Tống Du nói cậu ta muốn theo đuổi cô, hỏi ý kiến tôi.”
Giang Nguyệt cau mày.
Ngay sau đó, Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục hời hợt nói: “Tôi có gì không đồng ý chứ? Chỉ cần luật sư Tống không ngại người phụ nữ tôi đã dùng bốn năm, đương nhiên là tùy hắn.”
“Dù sao thì tôi cũng đã thấy chán cô rồi, hay là cô ở cùng với Tống Du thử xem?”
Gần như ngay lập tức, Giang Nguyệt nắm chặt tay lại. Cô suýt nữa không kiềm chế được cảm xúc của mình, thật muốn tát cho hắn một cái vào mặt!
Nhưng lý trí mách bảo cô, nếu cô thật sự làm như vậy, ngoài việc thỏa mãn nhất thời ra, chắc chắn sẽ đắc tội Tiêu Kỳ Nhiên, sau này cuộc sống của cô sẽ càng thêm khó khăn.
Cô dùng móng tay lần lượt cắm vào lòng bàn tay, kiềm chế cảm xúc của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước:
“Tiêu tổng nói đùa, bây giờ tôi là nghệ sĩ của Giang San, không thể qua lại với luật sư Tống, không cần anh phải bận tâm.”
Nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lóe lên ý tứ không rõ, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo hơn:
“Nếu cô đã biết mình là người của Giang San, thì cũng đừng tỏ vẻ thân thiết với Tống Du làm gì. Còn bảo anh ta giúp cô đăng thông báo thanh minh? Cô thấy scandal lần này náo loạn không đủ lớn phải không?”
Thì ra sau một vòng lớn như vậy, tất cả chỉ là để tính toán chuyện này với cô.
Giang Nguyệt im lặng một hồi, cắn môi, nhẹ giọng nói:
“Tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng bộ phận quan hệ công chúng của Giang San không làm, tôi chỉ có thể dùng cách đó để bảo vệ danh tiếng của mình.”
“Tôi sắp quay phim rồi, nếu danh tiếng quá xấu sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn phim của đạo diễn Trương. Đến khi bộ phim tiếp theo công chiếu, doanh thu phòng vé cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giọng điệu giải thích của cô rất nhẹ, thậm chí còn mang cảm giác cô đơn hiếm thấy trong vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên từ từ nhíu lại, tâm tình trong mắt hơi thay đổi, đuôi mắt vô tình hơi nhướng lên:
“Lần sau gặp phải loại chuyện này, có thể nói rõ ràng với tôi.”
Khóe môi Giang Nguyệt mím lại. Chẳng phải cô đã nói rõ ràng từ trước rồi sao?
Lúc đó người làm ra vẻ không liên quan đến mình là hắn, bây giờ người bảo cô phải nói rõ ràng cũng là hắn.
Thấy không còn chuyện gì khác, Giang Nguyệt thấp giọng nói muốn đi quay phim, nhấc chân muốn rời đi.
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, gọi cô lại:
“Di Di rất kính trọng tiền bối như cô, trong khoảng thời gian này vì những lời đồn trên báo, tâm trạng của cô ấy không tốt, cô đi dỗ dành cô ấy đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận