Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 612 “Với cô thì không thu phí.” (length: 3369)

Mọi người đang xôn xao bàn tán về dự định cho kỳ nghỉ, Giang Nguyệt ngồi trên ghế bên cạnh ngẩn người. Tiểu Nam thấy cô cứ im lặng nãy giờ nên tiến lại gần hỏi: "Nguyệt Nguyệt, cô chắc không phải người ở đây nhỉ, Trung thu cô có dự định gì không?" "Nguyệt Nguyệt thì sao, Trung thu định thế nào, muốn về nhà thăm cha mẹ sao?" Thấy mọi người chuyển chủ đề sang mình, Giang Nguyệt nghĩ một lát, không muốn nhắc nhiều chuyện riêng tư mà nói "Chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính." Đối với cô, Trung thu cũng không khác gì những ngày bình thường. Trung thu là thời điểm cả nhà quây quần đoàn viên, nhưng cô không có cha, mẹ cũng không nhận cô, em trai thì đang ngồi tù. Cô không có ai để đoàn tụ. Nhưng nghĩ lại, cho dù thời điểm cả nhà vẫn còn ở đây thì Trung thu đối với cô mà nói cũng không có gì đặc biệt. Cô là chiếc bèo đã quen trôi dạt khắp nơi. Cô đơn là chuyện thường. ... Dù hiện tại không có nhiều buổi biểu diễn nhưng Giang Nguyệt vẫn đến đoàn kịch khi rảnh rỗi. Suy cho cùng, cô không phải là một diễn viên kịch có nền tảng chuyên nghiệp, nếu muốn nhanh chóng trở thành một người chuyên nghiệp, cô chỉ có thể chăm chỉ luyện tập ngày qua ngày. Thỉnh thoảng, Kiều Cẩn Nhuận cũng sẽ đến xem cô tập. Không có diễn viên nào khác tham gia chung, phần lớn thời gian Giang Nguyệt đều diễn một mình, tự cô diễn tất cả nhân vật. Khi Kiều Cẩn Nhuận ở đó, cô sẽ nhờ anh ta giúp cô tìm ra những vấn đề và thiếu sót để cô có thể điều chỉnh và sửa chữa một cách nhanh chóng. Trong diễn xuất, cô làm việc rất chăm chỉ. Kiều Cẩn Nhuận theo dõi chăm chú Giang Nguyệt, đến khi cô làm động tác cảm ơn cuối cùng, lần nào anh ta cũng vỗ tay. "Thế nào, lần này có vấn đề gì không?" Giang Nguyệt nhảy xuống sân khấu, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại sáng ngời, chờ đợi đánh giá của anh ta. "Có." Kiều Cẩn Nhuận vừa nói xong, Giang Nguyệt lập tức căng thẳng: "Phần nào?" "Bản thân cô." Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh nói: "Quay người lại." Giang Nguyệt không hiểu gì, chỉ có thể ngây ngốc xoay người. Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ cổ, sau đó là sự đau đớn tột độ, cô không khỏi kêu lên thành tiếng: "Đau quá..." Thấy cô đau, người đàn ông lập tức buông tay. "Vừa rồi thấy cô biểu diễn mấy động tác xoay đầu không linh hoạt lắm, tôi xác nhận vai và cổ của cô có triệu chứng tổn thương cơ bắp." Giọng nói của anh rất ôn hòa: "Cô cần nghỉ ngơi, Giang Nguyệt." "Trong một thoáng, tôi còn tưởng mình đang ở phòng khám đấy." Giang Nguyệt không khỏi cười, "Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Kiều Cẩn Nhuận thu hồi ánh mắt, "Nếu bình thường không chú ý thì theo thời gian, vai và cổ của cô sẽ xảy ra vấn đề, xương cốt biến dạng dẫn đến đau đớn, bệnh này sẽ theo cô đến già." "...Thật kinh khủng!" Cô cảm thán. Thấy cô cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô: "Trước đây tôi từng học xoa bóp và châm cứu từ một bác sĩ Trung y, tôi nghĩ nó sẽ giúp cô thư giãn." Giang Nguyệt: "Có thu phí không?" Kiều Cẩn Nhuận bật cười rồi nói tiếp: "Với cô thì không thu phí." Dù sao cũng đã tập luyện cả buổi chiều, Giang Nguyệt thấy thời gian sắp hết, cười nói muốn trải nghiệm miễn phí "kỹ thuật xoa bóp" của bác sĩ Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận