Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 759 Chẳng lẽ là người hâm mộ quá kích? (length: 3592)

“Anh không tìm được cô ấy đâu, cô ấy c·h·ế·t rồi!” Khóe môi Ngu Vãn như dính vệt m·á·u: “Lâu như vậy rồi mà không có tin tức cầu cứu, cô ta chắc chắn đã không qua khỏi.” “Cô nói ai c·h·ế·t?” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên lạnh như hầm băng, yết hầu di chuyển vài cái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Ngu Vãn, ta sẽ không đ·ộ·n·g ·t·h·ủ với phụ nữ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không xử lý được phụ nữ.” Bây giờ Ngu Vãn đã kiệt sức, cô ta cười nói: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh cảm thấy ta sẽ quan tâm đến những lời uy h·i·ế·p của anh sao?” “Hơn nữa, ta cũng tốt bụng nói cho anh biết.” Ngu Vãn dùng ngón tay s·ờ lên khóe mắt khô k·h·ố·c: “Cô ta lên xe của Thượng Trạch Văn, cô ta là con mồi của hắn ta, anh hiểu không!” Ở cùng Đoàn Dật Bác một thời gian dài, Tiêu Kỳ Nhiên đương nhiên biết hai từ ‘con mồi’ có ý nghĩa gì. “Thượng Trạch Văn chính là ác ma!” Nụ cười Ngu Vãn đột nhiên dừng lại, hai mắt đỏ bừng mang đầy h·ậ·n t·h·ù: “Hắn giỏi nhất là t·r·a· ·t·ấ·n phụ nữ, làm cho người ta đau đớn đến nỗi không muốn s·ố·n·g nữa!” Ngu Vãn nghiến răng nghiến lợi xong, lại nở nụ cười: “Tiêu Kỳ Nhiên, ta rất tò mò, nếu Giang Nguyệt bị Thượng Trạch Văn vấy bẩn, anh còn muốn lấy cô ấy không?” … Sau khi Giang Nguyệt gửi tin nhắn cho Tiêu Kỳ Nhiên trên taxi, thấy anh không t·r·ả lời ngay thì tưởng anh đang họp. Cô vốn định gọi điện thoại, nhưng dù sao mấy tiếng sau cũng có thể gặp anh ở sân bay, cuộc điện thoại này cũng không cần thiết phải gọi. Xe phải chạy rất lâu, không biết có phải do không khí trong xe không lưu thông hay không nhưng Giang Nguyệt cảm thấy tức n·g·ự·c khó thở, có dấu hiệu say xe. Giang Nguyệt đành phải cất điện thoại đi, đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài xe. Nhưng không hiểu sao, mắt cô ngày càng khó tập tr·u·ng. Cây cối bên ngoài bắt đầu trở nên vặn vẹo méo mó, màu sắc trong mắt cô cũng trở nên kỳ lạ. Cô thấy buồn ngủ. Mí mắt cô gần như không nhấc lên được, trước khi ngủ cô loay hoay cố đặt đồng hồ báo thức, nghĩ nửa tiếng sau mình sẽ đến sân bay. Khi bị tiếng đồng hồ báo thức đinh tai nhức óc đ·á·n·h thức, Giang Nguyệt đột nhiên mở mắt. Nhưng xung quanh cô không phải là sân bay, mà giống như một cái cống rãnh nào đó. Không khí nồng nặc mùi nước hôi thối, ánh sáng mờ mịt đến mức cô không thể nhìn rõ xung quanh. Giang Nguyệt ngẫm lại những chuyện đã xảy ra. Trước đó cô đã đi taxi đến sân bay. Sau đó, cô ngủ th·i·ế·p đi. Sau đó nữa, cô lại xuất hiện ở nơi này, hai tay bị t·r·ó·i, xung quanh có tiếng nước nhỏ giọt. Cô nhanh ch·ó·ng nh·ậ·n ra được, nơi này là một không gian ngầm tạm thời được đào lên gần cống rãnh. Từ những vách tường chung quanh có thể thấy được, nơi này vừa mới được đào không lâu, bùn đất đều còn rất mới. Giang Nguyệt chưa từng kết mối hằn th·ù với ai, cho dù trước đây có từng đắc tội với người trong giới giải trí thì phần lớn cũng không đến mức bắt cóc cô. Chẳng lẽ là người hâm mộ quá khích? Cô cố gắng mở miệng kêu cứu nhưng âm thanh hoàn toàn không thể lọt ra ngoài. Ngoại trừ đường ống cống dày và dài phía tr·ê·n đầu cô, ngay cả ánh sáng cũng không thể chiếu vào được. “Baby, ta biết chúng ta sẽ gặp nhau mà.” Giọng nói quen thuộc này, kèm theo tiếng bước chân dần dần tiến tới trong bóng tối, cuối cùng dừng lại trước mặt Giang Nguyệt. Thượng Trạch Văn cúi xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái thô ráp nắm lấy cằm cô: “Ta sợ em không nhận lời mời của ta, nên ta đã dùng một chút t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n nhỏ, mong em có thể thông cảm.” Tay kia hắn ta cầm một con d·a·o sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận