Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 630 “Em nghĩ tôi đang gạt em sao?” (length: 3995)

Nước mắt Giang Nguyệt dần dần ngừng rơi, bắt đầu cẩn thận lắng nghe anh kể chuyện. “Nhưng sau đó, ta vô tình phát hiện nàng đã quá thân thiết với Đàm Di Tông, thậm chí nàng còn bị nghi ngờ đánh cắp thông tin mà không được cho phép. Khi đó ta mới biết sự xuất hiện của nàng không chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân đơn giản.” “Nàng không chỉ muốn lấy ta, mà còn dự định sau này sẽ để chú mình thôn tính phần lớn tài sản của nhà họ Tiêu, để nhà họ Tiêu thay tên đổi họ, biến mọi thứ thành thứ của nhà họ Tiêu thành gia sản của nhà họ Đàm.” Khi nói đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng bình tĩnh: “Nhưng lúc ta phát hiện ra mọi chuyện đã hơi muộn, hai nhà đã tính xong chuyện cưới xin rồi. Cho nên ta mới tính kế, nói rằng ta không được thừa kế tài sản của nhà họ Tiêu, mà quyền thừa kế nằm trên người Bạch Hạc, đồng thời cũng nhấn mạnh đây là quy tắc do ông nội đặt ra trước khi ông qua đời.” “Nếu quyền thừa kế không thuộc về ta, Đàm Di Tông chỉ cần tập trung đối phó với cha ta. Ông ta có thể dễ dàng hạ gục nhà họ Tiêu. Lúc đó ta sẽ trở thành một người chồng vô dụng.” “Ta đã bảo cha ta đến tìm Ngu Vãn, hỏi nàng là chọn rời đi với năm triệu đô hay cưới ta.” Giang Nguyệt vừa nghe, không khỏi thở ra một hơi: “Ngu Vãn chọn năm triệu đô?” “Phải.” Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời. Trầm tư một lúc lâu, cô mới chậm rãi nói: “Cho nên lúc đó anh vẫn định cùng Ngu Vãn có tương lai, giữa hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, đi du lịch, đi dạo trên bờ biển, chụp ảnh để kỉ niệm…” Càng nói đến những lời phía sau, nhịp tim Giang Nguyệt càng đập nhanh. “Ai nói với em?” Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống: “Là Ngu Vãn nói với em?” Giang Nguyệt mím môi, cảm thấy có chút chua xót: “Trong trường hợp này, anh nên hòa giải với nàng. Bây giờ vấn đề của anh đã được giải quyết, Đàm Di Tông đã ngã xuống. Tiêu gia giờ đây cũng đều do anh phụ trách. Giữa hai người đã không còn chướng ngại nào nữa rồi.” Đây là kết quả tốt nhất. “Sở dĩ ta ra giá năm chục triệu là vì ta biết chắc chắn nàng sẽ không chọn ta”. Tiêu Kỳ Nhiên hơi cụp mắt xuống, giọng nói lãnh đạm: “Nàng không yêu ta, nàng chỉ yêu tiền, mà ta cũng không yêu nàng, hai chúng ta hòa giải để làm gì?” Giang Nguyệt hơi sửng sốt: “Nhưng hai người trước kia có nhiều ký ức như vậy…” “Đi du lịch vòng quanh thế giới là vì tổ tiên của nhà họ Tiêu có quan hệ với hoàng gia. Là con trai cả của nhà họ Tiêu, khi trưởng thành tất nhiên phải qua lại liên lạc nhiều hơn. Còn về phần Ngu Vãn, chỉ là thuận tiện đưa theo mà thôi.” Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên nhăn mặt, phiền não véo vào giữa lông mày: “Hầu hết thời gian ta không có ở cùng Ngu Vãn. Nàng chỉ ở một mình trong khách sạn, chụp ảnh cũng là vì cho có lệ với người lớn trong gia đình.” Nghe được toàn bộ câu chuyện, Giang Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, có một loại cảm giác không chân thực: “Anh đang bịa chuyện lừa gạt ta.” “Anh đang bịa chuyện để lừa ta.” Trong giọng nói của Giang Nguyệt có chút khàn khàn, chứa đầy sự mệt mỏi. Cô đã không còn đủ sức để phán đoán xem những gì anh nói là đúng hay sai nữa. Anh là một doanh nhân, là một tư bản, những gì anh làm đều sẽ được tính toán cẩn thận, và chắc chắn anh sẽ không để mình bước chân vào vùng đất thất bại. Nhưng còn cô thì không. Ngoại trừ một chút tình cảm này, thì thậm chí đến cả một đường lui cho bản thân cũng không có. Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt trầm xuống, cười như không cười nói với cô: “Em nghĩ ta đang gạt em sao?” Tim Giang Nguyệt đập mạnh từng tiếng thình thịch. Rõ ràng là ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy có một sự căng thẳng nào đó, Giang Nguyệt theo bản năng di chuyển thân thể: “Ta…” Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, giọng của anh cũng trở nên u ám và khàn khàn: “Có phải những gì ta đã làm, ta đã nói, em điều nghĩ rằng ta đang gạt em phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận