Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 654 “Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị quà.” (length: 3703)

Nếu cô ta ngốc nghếch một chút, dễ dàng chấp nhận số phận một chút, có lẽ giờ đã bị bán vào những vùng miền núi, trở thành một cô nông dân quê mùa thất học, cả ngày đầu tắt mặt tối với công việc đồng áng và con cái, rồi bệnh tật mà chết sớm. Nhưng cô ta đã không như vậy. Cô vẫn sống sót, tồn tại trong cuộc đời đầy đau khổ và sóng gió này. Cô không biết đó là may mắn hay bất hạnh. Gạt bỏ những suy nghĩ vừa nảy sinh, Giang Nguyệt mới có thể buông lỏng những gợn sóng trong lòng, thoải mái tựa lưng vào ghế, so với vẻ khẩn trương và hoảng sợ lúc trước, bây giờ Giang Nguyệt lại có chút mong chờ. Nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc trước và sau của cô, Thịnh Sóc Thành thấy cô thật thú vị, hiếm có cô gái nào mang khí chất đặc biệt như vậy. Ở tuổi đôi mươi, đáng lẽ Giang Nguyệt nên năng động hơn, vui vẻ hơn. Cô cứ trầm mặc như thế này trông giống như một cái xác không hồn. “Hôm nay dẫn cô đến đây là để tổ chức sinh nhật cho bà cụ.” Thịnh Sóc Thành uể oải nói: “Đợi lát nữa…” “Hôm nay là sinh nhật bà Trình sao?” Giang Nguyệt dường như không ngờ đến lý do này, vô cùng ngạc nhiên, không để ý đến phép lịch sự mà cắt ngang lời ông: “Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị quà.” Cô có chút giận: “Lẽ ra ngài nên báo trước cho tôi biết sớm, ít nhất tôi cũng có thể chuẩn bị chu đáo một chút quà cáp để đến thăm bà.” “Bà ấy không thiếu gì cả.” Thịnh Sóc Thành thấy cô lo lắng vậy thì khẽ cười: “Cô chỉ cần đến thăm bà ấy là được, bà ấy thích sự náo nhiệt và vui vẻ.” Mặc dù đã đoán ra được mối quan hệ giữa Trình Nghênh Xuân và Thịnh Sóc Thành thông qua sự hiểu lầm lúc trước, nhưng Giang Nguyệt vẫn muốn hỏi một câu cho chắc chắn: “Tôi mạo muội muốn hỏi một chút, bà Trình là gì của ngài ạ?” “Mẹ vợ.” Ông trả lời rất hời hợt: “Bà cụ rất mạnh mẽ, nhưng tuổi đã cao rồi, không tránh khỏi có chút lú lẫn, cứ ở mãi trong cái sân này không chịu đi, nói là hoài niệm. Tôi là con rể cũng chỉ có thể chiều theo ý bà, bình thường tôi vẫn luôn đến thăm bà ấy.” Giang Nguyệt gật đầu. … Đến thị trấn, hai người xuống xe, đi trên con đường lát đá hẹp, dừng chân trước căn nhà nhỏ của Trình Nghênh Xuân. Đêm qua mưa to, đường đi hơi lầy lội nên giày dép đều dính bùn, ngay cả cổ chân cũng không tránh khỏi. Khoảng sân nơi Trình Nghênh Xuân sống nằm ở cuối con hẻm. Địa hình chỗ này tương đối thấp, nước đọng tràn qua đây, phải lội qua nước mới vào được đến cửa. “Ai đó?” Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Trình Nghênh Xuân thấy Giang Nguyệt thì mỉm cười, kéo tay cô vào trong: “Mời vào!” Giang Nguyệt vừa định quay đầu lại nhìn Thịnh Sóc Thành, bà Trình đã không ngừng kéo cô đi: “Ở cửa nhiều nước lắm, cẩn thận ướt quần, mau vào trong lau đi.” Người đàn ông bị bỏ lại một mình ở cửa: … Trước đây ông còn không tin, bây giờ thì đã tận mắt chứng kiến rồi. Trong mắt bà cụ rõ ràng chỉ có cô gái nhỏ kia, sao có thể quan tâm đến thằng con rể như ông chứ? Thịnh Sóc Thành bất lực mỉm cười, một mình bước qua ngưỡng cửa đi vào. Không chỉ sân trước đọng nước mà sân nhà cũng gập ghềnh ngập nước, gần như không còn chỗ nào khô ráo. Trong nhà đương nhiên cũng có chút ẩm ướt, mùi gỗ ngâm lâu ngày trong nước nay trở nên ẩm mốc. “Cái sân này cứ mưa là ngập, toàn thành ao nước hết rồi.” Trình Nghênh Xuân cúi người, lẩm bẩm một mình, cầm cái chổi dựa vào cửa để quét nước ra ngoài. Giang Nguyệt thấy vậy cũng vội vàng đến, cầm lấy cây chổi trong tay bà: “Bà ngồi nghỉ đi, để cháu làm cho.” Giang Nguyệt di chuyển khéo léo và nhanh nhẹn, quét nước không bị bắn tung tóe, rất nhanh nước đã được quét vào chỗ cống thoát nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận