Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 144 Giang Nguyệt nhắm hờ mắt lại, muốn ngủ một lát. (length: 2915)

“Vậy cũng được mà.” Giang Nguyệt mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Trong lúc ăn cơm, chị Trần vô tình nói với Giang Nguyệt vài câu: “Tên Dư tổng uy h·i·ế·p em hôm qua ra tòa rồi đấy. Hình như bị phán án mấy năm.” Nghe được tin tức về Dư Quảng Bình, Giang Nguyệt có chút bất ngờ, sửng sốt hỏi: “Hắn ta bị làm sao vậy ạ?” “Bị Tiêu tổng xử lý.” Chị Trần nhắc tới những chuyện trong giới, nhất thời vẻ mặt trở nên thần bí: “Nghe nói lúc trước Tiêu tổng cùng hắn ta nói chuyện hợp tác, chính là để lấy được chứng cứ hắn làm ăn phi p·h·áp.” “Hơn nữa, lần này hắn làm ầm ĩ như vậy, đến cả Thịnh tổng cũng bị ảnh hưởng đến. Ngài ấy nói cảm thấy có lỗi vì đã không chiêu đãi tốt em nên đã liên hợp với Tiêu tổng, tống hắn ta vào tù.” “Hiện tại Thịnh tổng đã tiếp nhận công ty quản lý nghệ sĩ kia, sáp nhập nó vào Giang San." Giang Nguyệt trầm mặc không nói gì. Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên đã sớm lên kế hoạch lật đổ Dư Quảng Bình. Sớm muộn gì anh cũng sẽ tự tay đưa Dư Quảng Bình vào bẫy. Hèn chi ngày đó anh nói cô tự cho mình là thông minh. Giang Nguyệt không khỏi l·iế·m môi, cười tự giễu một tiếng. Tiêu Kỳ Nhiên hiện tại đã sớm không còn là Tiêu Kỳ Nhiên của năm đó nữa rồi. Hắn đi từng bước một, mỗi một bước đều làm cho người ta nhìn không thấu. Nhưng nếu Dư Quảng Bình đã được giải quyết thì cũng tốt. Ít nhất sau khi xuất viện, cô sẽ không cần phải sống trong sợ hãi nữa. Chị Trần vừa đút cơm cho Giang Nguyệt, vừa tiếp tục nói: “Hôm đó hình ảnh em hộc m·á·u ngã xuống ngất xỉu lan truyền khắp nơi. Trên mạng có đủ mọi loại suy diễn.” “Hiện tại Dư tổng bị tống vào tù, mọi người đều nói Tiêu tổng xử Dư Quảng Bình để báo t·h·ù cho em đó.” Nói đến đây, trong lòng chị Trần có chút vui mừng xen lẫn chua xót, thở dài nói: “Tuy rằng em chịu khổ như vậy, nhưng cũng may là có thể để cho Tần Di Di phải sống an phận một thời gian.” Giang Nguyệt nghe vậy hơi nhướng mi, giọng nói đầy thản nhiên: “Suy đoán của người ngoài cuộc chúng ta không quan trọng, trong lòng những người trong cuộc suy nghĩ như thế nào mới quan trọng.” Hành động này của Tiêu Kỳ Nhiên không phải vì cô. Chỉ sợ Tiêu Kỳ Nhiên đã sớm động tâm tư với miếng mồi ngon trong tay Dư Quảng Bình, lại mượn cớ báo thù cho Tần Di Di lúc trước bị khinh bạc. Một mũi tên trúng hai đích mà thôi. Mà Giang Nguyệt cô lại là nạn nhân không cần thiết nhất trong kế hoạch của anh. Sau khi ăn trưa xong, Giang Nguyệt bảo chị Trần về nhà nghỉ ngơi một buổi chiều. Gần đây cô khôi phục cũng nhanh, không cần phải có người luôn ở bên cạnh. Ánh mặt trời mùa đông rất nhẹ nhàng, chiếu vào trong phòng bệnh ấm áp, không bao lâu sau Giang Nguyệt đã cảm thấy có chút buồn ngủ. Giang Nguyệt nhắm hờ mắt lại, muốn ngủ một lát. Ngay khi cô nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng lại bị ai đó nhẹ nhàng gõ lên, tiếng gõ cửa khiến cô bừng tỉnh, lập tức mở hai mắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận