Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 311: “Chi nhánh bên kia tiến triển thế nào rồi?” (length: 3059)

Nhưng bây giờ, cuối cùng thì cô cũng bắt đầu nghĩ cho chính mình. “Chị có cảm giác con gái chị đã lớn rồi nha.” Chị Trần cảm thán nói, nụ cười cũng thoải mái hơn trước. Chị Trần chứng kiến Giang Nguyệt từng bước trưởng thành, không ai mong Giang Nguyệt có thể sống tốt hơn chị Trần. Phải càng ngày càng tốt hơn mới được. … Bắc Thành. Hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di ra vào buổi hòa nhạc đã bị người ta chụp được, khắp các trang báo tràn ngập tin tức ngọt ngào, nội dung đều giống nhau. Nội dung đơn giản là Tiêu tổng quá nuông chiều Tần Di Di, gần như là yêu chiều đến cực hạn. Còn có người hôm đó ngồi chờ trước cửa kh·á·ch sạn Swan Mansion, chụp được xe của Tô Gia Lan và xe của Tiêu Kỳ Nhiên. Từ đó họ suy đoán hai bên gia đình đã gặp mặt nhau, không chừng cũng đã quyết định kết hôn. Rất khó để mọi người không tin vào chuyện này, vì mọi thông tin đều rất liên quan đến nhau. Những bài báo do các tay săn ảnh và cánh báo chí viết còn sôi động hơn hẳn, ai không biết còn cứ ngỡ đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào. “Tiêu tổng, có cần phái người dọn dẹp hết những thứ này không?” Tiết An đứng ở trong văn phòng hỏi. Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, cảm thấy có chút phiền phức, giơ tay nới lỏng cà vạt: “Không cần quản, để cho bọn họ muốn viết gì thì viết đi.” Tiết An gật đầu, ngay từ đầu trong lòng cậu cũng đã đoán được kết quả này. Nhưng với bài học kinh nghiệm lúc trước, cậu không dám tuỳ t·i·ệ·n suy đoán suy nghĩ của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ có thể hỏi trước khi hành động, hòng giữ được cái ghế của mình trước đã. Tiết An vừa chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi cậu ta: “Chi nhánh bên kia tiến triển thế nào rồi?” Tiết An: “Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, nhưng vì lý do tài nguyên và chi nhánh mới nên thời gian này vẫn nhàn rỗi.” Nói đến đây, Tiết An không khỏi đồng cảm với nhóm người bên kia. Mặc dù gọi là c·ô·ng ty chi nhánh của Giang San, nhưng một chút cổ tức của c·ô·ng ty cũng không được ăn, chẳng khác gì đơn đ·ộ·c chiến đấu cả. Tiêu Kỳ Nhiên cầm một cây b·út màu xanh biếc, không chút để ý xoay hai cái: “Tiến độ quá chậm, hiệu suất cũng kém. Trụ sở chính của Vitaly không phải ở chỗ đó sao?” Tiết An trong lòng r·u·n lên: “Tiêu tổng, ý anh là…” “Giang San không nuôi người nhàn rỗi, thông báo cho người bên chi nhánh kia một tiếng, trong vòng một tháng phải ký được hợp đồng đại diện cho quý mới của Vitaly. Người phụ trách phải được x·á·c định.” Giọng điệu của hắn lười biếng, dường như cảm thấy rằng đây không phải là một c·ô·ng việc khó khăn gì: “Ký được thì tiếp tục ở đó, không được thì lập tức bảo bọn họ trở về đi.” Thấy Tiết An k·h·i·ế·p sợ mắt chữ A mồm chữ O, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại: “Có chuyện gì sao?” Tiết An nào dám có ý kiến, lập tức cúi đầu đáp: “Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo cho người bên đó.” Sau khi ra khỏi cửa văn phòng tổng giám đốc, Tiết An lau mồ hôi tr·ê·n trán, trong lòng không khỏi đồng cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận