Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 673 “Sao anh không trả lời?” (length: 3678)

“Là Thượng Trạch Văn! Anh ta là một con quỷ! Anh ta là một kẻ đ·i·ê·n!” Vừa nhắc đến chồng cũ, sự bình tĩnh mà Ngu Vãn vất vả lắm mới duy trì được biến m·ấ·t sạch sẽ: “Anh ta sẽ g·i·ế·t tôi! Chắc chắn anh ta sẽ làm vậy!”
Cô ta bỗng nhiên không thể kh·ố·n·g chế được cảm xúc, giọng nói khàn khàn khiến Tiêu Kỳ Nhiên cau mày: “Cô và anh ta có quan hệ gì?”
Th·e·o thông tin trước đó, Thượng Trạch Văn chỉ là một kẻ đ·i·ê·n t·h·í·c·h trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Chồng cũ, anh ta là chồng cũ của em.”
Cảm nh·ậ·n được sự chán gh·é·t trong mắt anh, Ngu Vãn nuốt nước bọt, không dám làm ầm ĩ nữa: “Nguyên nhân em và anh ta l·y· h·ô·n là do anh ta b·ạ·o l·ự·c gia đình, giam cầm và kiểm soát em trong thời gian dài.”
Nghĩ đến những ngày tháng đó, Ngu Vãn không thể chịu đựng n·ổi: “Anh ta nhốt em trong biệt thự, không cho em thấy mặt trời ngày này qua tháng nọ.”
“Anh ta còn dùng t·à·n t·h·u·ố·c gây ra những vết bỏng tr·ê·n eo và lưng em. Anh ta đ·ấ·m đá em mỗi ngày, t·r·a t·ấ·n em bằng nhiều cách vô nhân đạo khác nhau.”
Cô ta càng nói càng nghẹn ngào: “A Nhiên, khó khăn lắm em mới thoát khỏi anh ta, lúc tòa án p·h·án quyết l·y· h·ô·n, anh ta còn kiêu ngạo nói rằng ‘Tốt nhất em nên cầu nguyện với Chúa để không phải rơi vào tay tôi một lần nữa’.”
Ngu Vãn nói xong, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, đó là một nỗi sợ hãi và hoảng sợ từ tận đáy lòng:
“Thế lực của Thượng Trạch Văn ở p·h·áp rất mạnh, em tốn rất nhiều sức lực mới l·y· h·ô·n được với anh ta, em không thể…”
“Tại sao tôi phải tin cô?” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mím lại, thậm chí còn không thèm liếc nhìn:
“Lời nói một phía của cô không đủ để khiến tôi phải đắc tội với đối tác của mình.”
Khuôn mặt Ngu Vãn lại lập tức trở nên trắng bệch: “A Nhiên, anh không tin em sao?”
Ngu Vãn không nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên lại không tin cô ta.
Vừa rồi cô ta đã k·h·ó·c rất lớn, h·ậ·n không thể kể c·ặ·n kẽ hết mọi chuyện trong quá khứ của mình cho anh nghe, vậy mà anh không hề đau khổ hay thương cảm, mà ngược lại còn không tin cô ta một chút nào sao?
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước.” Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh lại âu phục, đứng lên rồi nói một cách thờ ơ:
“Đây là trong nước, anh ta sẽ không làm gì cô, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, cô có thể lựa chọn báo cản‌h s·á‌t.”
“A Nhiên!” Ngu Vãn thấy Tiêu Kỳ Nhiên tỏ vẻ không liên quan đến mình, cô ta vội vàng gọi anh một tiếng:
“Anh không tin em đúng không? Vậy em sẽ chứng minh cho anh thấy!”
Nói xong, Ngu Vãn lập tức xé phần cổ chiếc váy của mình, lớp vải nhanh c·h·óng phát ra tiếng rách, dần dần lộ ra một mảng lớn da t·h·ị·t tr·ê·n n·g·ự·c.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Kỳ Nhiên là quay mặt đi, giọng nói trở nên lạnh lẽo, mang th·e·o sự cảnh cáo kèm m·ệ·n‌h l·ệ·nh: “Ngu Vãn, cô đ·i·ê·n rồi!”
“Em đ·i·ê·n rồi! Em đ·i·ê·n rồi!”
Ánh mắt Ngu Vãn đỏ bừng, dùng sức xé rách váy tr·ê·n người, sau đó cô ta bước từng bước về phía Tiêu Kỳ Nhiên, tr·ê·n môi nở một nụ cười:
“A Nhiên, không phải anh không tin em sao? Anh có thể chạm vào những dấu vết còn lại tr·ê·n người em, chúng thực sự tồn tại.”
Cô ta vừa mới nói được một nửa thì điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên vang lên, có người gọi video cho anh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy tên người gọi thì lập tức giật mình.
“Ai gọi cho anh?” Ngu Vãn nhạy bén n·h·ậ‌n ra điều gì đó, đi qua nhìn thấy tên người gọi tr·ê·n màn hình là “Giang Nguyệt”.
Cô ta mỉm cười: “Sao anh không t·r·ả lời?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên khó coi đến cực điểm, đôi mắt cũng n·h·e·o lại.
Hiếm khi Giang Nguyệt chủ động gọi điện thoại cho anh, có lẽ là có chuyện quan trọng muốn tìm anh.
Nhưng với tình huống hiện tại, sao anh có thể n·h·ậ‌n cuộc gọi đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận