Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 734 “Tỉnh ngủ liền trở mặt không nhận người?” (length: 4094)

Ánh mắt vô tội này của nàng thật sự làm cho người ta chịu không nổi, anh cảm thấy nhẫn nại cùng định lực của mình rất nhanh sẽ bị đ·á·n·h vỡ. Ông trời sao có thể p·h·ái một vưu vật như vậy đến t·r·a t·ấ·n anh? “Em còn muốn gì nữa?” Anh hôn vào tai nàng, thì thầm từng câu từng chữ: “Em say rồi, ta không muốn thừa dịp em say mà lợi dụng. Chờ khi em tỉnh táo, ta sẽ cho em” Giang Nguyệt dường như hiểu không hiểu. Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nàng sao? Không phải không muốn nàng, mà Tiêu Kỳ Nhiên biết nàng hiện tại thần trí bất minh, tất cả hành động không đại biểu cho suy nghĩ chân thật của nàng, phần lớn chỉ là ý loạn tình mê. Tiêu Kỳ Nhiên muốn nàng, nhưng càng muốn nàng thanh tỉnh trầm luân trước mặt mình. Nếu không, sau khi nàng tỉnh ngủ liền trở mặt không nh·ậ·n người thì phải làm sao giờ? Tiêu Kỳ Nhiên nhận thấy, gần đây nàng thường dùng t·h·ủ đ·o·ạ·n vô lại này dày vò anh, rất nhiều lần. Vô lý gây sự, nhưng lại làm cho người ta không có tâm tư trách tội. Thật đáng yêu. Giang Nguyệt bị ngoan ngoãn đưa vào trên g·i·ư·ờ·n·g trong khoang thuyền, nàng đúng là rất mệt mỏi, trong nháy mắt bị anh ôm đặt ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, liền ngủ th·i·ế·p đi. Giang Nguyệt ngủ rất say, việc tẩy trang đã là cực hạn, đồ ngủ đều là Tiêu Kỳ Nhiên thay cho nàng. Có đôi khi, anh thật sự sẽ hoài nghi định lực của mình với tư cách là một nam nhân, có phải có chút quá mức ưu việt hay không? x·á·c định Giang Nguyệt đã ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên từ trong khoang thuyền đi ra, đứng ở tr·ê·n boong tàu để cho gió thổi. Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang ngày mới. Anh lấy hộp t·h·u·ố·c lá ra khỏi túi. Dục vọng khó tiêu, chỉ có thể dùng hút t·h·u·ố·c để giảm bớt, nhưng trong đầu thân thể nàng so với ánh trăng còn trắng sáng hơn, từng lần từng lần hiện ra trong tâm trí anh. Trong lúc không chú ý, Tiêu Kỳ Nhiên bị điếu t·h·u·ố·c làm cho ho sặc sụa, sự tự hào định lực ban nãy, cơ hồ đang nhanh c·h·óng tan rã. Du thuyền vốn đã neo đậu tại cảng Wayne trong một thời gian dài, hiếm khi trôi dạt cả đêm tr·ê·n sông Danube. Điều mà bọn họ không biết chính là, từ sau khi cả hai chạy t·r·ố·n khỏi bữa tiệc, toàn hội trường đều tìm k·i·ế·m tung tích Giang Nguyệt. Chỉ đơn giản vì quá nhiều người tò mò mỹ nhân phương Đông tuyệt thế khuynh thành kia, rốt cuộc có xuất thân như thế nào. /Truyện đăng trên app tamlinh247 (IOS: tamlinh247.com.vn)/ … Ngày hôm sau. Rượu trái cây làm cho người ta say nhưng sẽ không bị đau đầu, hơn nữa du thuyền êm ái lướt tr·ê·n mặt nước làm cho Giang Nguyệt ngủ rất an ổn. Khi tỉnh dậy p·h·át hiện mình vẫn còn trong khoang thuyền, Giang Nguyệt mới từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Nàng cùng Tiêu Kỳ Nhiên bỏ t·r·ố·n, còn ngồi du thuyền, xem màn bắn p·h·áo hoa, còn cùng nhau chơi p·h·áo bông que... Ký ức từng chút một từ thuần khiết tốt đẹp biến thành mập mờ, nàng tỉnh táo nhớ rõ những gì đã xảy ra tối hôm qua, nhất là câu dỗ dành cuối cùng của anh. ‘Chờ đến khi tỉnh rượu, ta sẽ cho em.’ ... Mẹ kiếp! Cuộc đối thoại này dường như là nàng bất mãn h·a·m· m·u·ố·n rồi anh phải thỏa hiệp dỗ dành sao? Sau này sẽ không u·ố·n·g· r·ư·ợ·u nữa, bộ dạng không đứng đắn kia căn bản không phải Giang Nguyệt nàng! Giang Nguyệt xốc lại tinh thần, lật chăn lên nhanh c·h·óng c·ở·i áo ngủ, mặc vào chiếc váy dây ngày hôm qua, vội vội vàng vàng muốn từ trong khoang thuyền chạy ra ngoài. “Em định chạy đi đâu?” Thanh âm trầm thấp của nam nhân rất nhanh vang lên, đứng ở cửa khoang thuyền, đang cười mà như không cười với nàng: “Tỉnh ngủ liền trở mặt không nh·ậ·n người?” Giang Nguyệt giật nảy cả mình, hai chân nàng khựng tại chỗ, c·ứ·n·g ngắc lui về khoang thuyền, nói chuyện cũng không lưu loát: “… Ta muốn đi vệ sinh.” “Trong khoang thuyền có nhà vệ sinh, em chạy ra ngoài là muốn “giải quyết” trên sông Danube sao? Điều này không hợp vệ sinh lắm.” Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên ăn mặc chỉnh tề, có điều vẫn là bộ âu phục hôm qua. Bởi vì một đêm không thay mà có nếp gấp, giữa hai hàng lông mày tuấn lãng của anh cũng có chút mệt mỏi. Cũng không sai, tại vì hai người bọn họ đã ở trên Danube cả một đêm mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận