Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 574 “Anh ta thường xuyên tặng.” (length: 3705)

Tiết An không ngờ rằng buổi sáng cậu chỉ thuận miệng nói một câu chiều nay là lần đầu Giang Nguyệt biểu diễn ở đoàn kịch nói. Tiêu tổng liền trực tiếp đặt vé máy bay buổi trưa, còn bảo cậu ta mua vé xem kịch trước. Buổi tối còn một buổi tiệc xã giao cho một dự án quan trọng mà anh vẫn phải dành mấy tiếng đồng hồ bôn ba qua lại như thế này. Cứ như vậy, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không còn. Tiết An ngồi ở ghế phụ taxi, trong lòng thầm nghĩ, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu đ·á·n·h giá Tiêu Kỳ Nhiên. Mặt anh vẫn hờ hững trước sau như một, nhìn không ra cảm xúc gì. … Sau khi cảm ơn, Giang Nguyệt thay trang phục ở hậu trường rồi ngồi trên ghế tẩy trang. Cô ung dung lau sạch lớp trang điểm trên mặt, một khuôn mặt thanh tú dần dần lộ ra trong gương. Sửa soạn xong, cô tùy ý buộc tóc lại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Còn chưa kịp lau khô những giọt nước trên mặt thì có một cô gái nhỏ trong đoàn kịch đi tới nháy mắt với cô, nói rằng có fan của cô đang chờ bên ngoài. “Là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn rất có khí chất, còn ôm một bó hoa.” Giang Nguyệt dựa vào những yếu tố này đại khái xác định được đối phương là ai, cô cười nói: “Không phải fan của tôi, là bạn.” Nghe được câu trả lời của cô, những người khác càng ồn ào "Wow" một tiếng, mỉm cười nhìn cô đi ra ngoài. Giang Nguyệt vừa ra khỏi nhà hát liền nhìn thấy Trần Tư Tề như đã dự đoán. Anh ta vẫn ôm bó hoa hồng như trước, áo trắng quần đen dựa vào lan can bậc thang, cực kỳ ga lăng chờ cô, trên mặt không hề xuất hiện sự m·ấ·t kiên nhẫn nào. Anh ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi về hướng mình nên hơi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy Giang Nguyệt thì nở nụ cười: “Chúc mừng cô ra mắt thành c·ô·ng, là một diễn viên kịch nói đủ tư cách.” Giang Nguyệt mặc một chiếc váy màu be nhạt, tóc buộc đuôi ngựa thấp một cách tùy ý, thoạt nhìn rất hiền hòa. Cô nhận hoa hồng, hương hoa thơm ngát quanh mũi, không khỏi mở miệng khen ngợi: “Trần tổng luôn biết cách chọn hoa, cũng rất biết lấy lòng con gái.” Giang Nguyệt lơ đãng đổi xưng hô lại trở về Trần tổng. Trần Tư Tề nhận thấy sự thay đổi này nhưng cũng không sửa lại cô, chỉ nói: “Không cần biết cô có tin hay không nhưng trước đây tôi chưa từng tự tay tặng hoa cho con gái.” Giang Nguyệt trái lại cảm thấy ngạc nhiên mà hỏi: “Trước đây chưa từng tặng?” “Là 'chưa từng tự tay tặng’.” Trần Tư Tề sửa lại. Giang Nguyệt chợt hiểu được ý trong lời anh ta nói, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước: “Cũng đúng, người như Trần tổng sao lại cần tự tay tặng hoa lấy lòng con gái chứ.” Anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái thì phụ nữ tới lũ lượt, sao phải tốn c·ô·ng tốn sức tự đi tặng hoa? Trần Tư Tề không thể không nghe ra ý tứ kỳ lạ trong lời Giang Nguyệt, liếc cô một cái, thuận miệng hỏi: “Cô ở bên Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy mà anh ta chưa từng tặng hoa cho cô sao?” Dường như Giang Nguyệt bị Trần Tư Tề chọc cười, lời nói không biết là thật hay giả đáp: “Anh ta thường x·u·y·ê·n tặng.” “Tự tay?” Trần Tư Tề không tin. Đám nhà giàu trong giới này đều chỉ là chơi qua đường, kêu trợ lý tiện tay mua một bó cũng xem như đã dụng tâm rồi. Tự tay tặng hoa thì quá mức dụng tâm, nghe cũng rất thâm tình, không phù hợp với tính cách của Tiêu Kỳ Nhiên. “Chuyện này thì ta không biết, dù sao trên bàn cũng thường xuyên có hoa, chưa từng đ·ứ·t đoạn.” Giang Nguyệt nói xong, cảm thấy đề tài này càng ngày càng làm cho người ta phiền não, vì thế chuyển đề tài: “Trần tổng tìm ta chỉ để nói những chuyện này sao?” Trần Tư Tề: “Tất nhiên là tới để chúc mừng buổi ra mắt của cô thành c·ô·ng tốt đẹp, muốn mời cô ăn tối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận