Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 762 “Em sẽ trốn đi.” (length: 3762)

Dưới ánh lửa, khuôn mặt thanh tú của Giang Nguyệt hiện lên trước mắt hắn, đôi mắt hoảng loạn như nai của nàng thỏa mãn được dục vọng h·a·m ·m·u·ố·n chinh phục biến thái của hắn. “Em đang r·u·n rẩy.” Giọng nói của hắn giống như ma quỷ. Giang Nguyệt dùng sức c·ắ·n đầu lưỡi, khắc chế lại sự r·u·n rẩy của bản năng, biểu cảm của nàng vẫn bình tĩnh như trước: “Anh nhìn lầm rồi, tôi chỉ là có hơi lạnh thôi.” Ở trước mặt một con thú dữ, tuyệt đối không được phép lộ ra sự hèn nhát, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành từng mảnh. “Bảo bối, miệng của em còn c·ứ·n·g hơn cả xương cốt.” Thượng Trạch Văn nhướng mày, hắn từ từ di chuyển bật lửa đến cổ tay nàng, dùng lửa đốt cháy sợi dây. Có mùi kh·é·t lạnh trong không khí. Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn sợi dây bị đ·ứ·t. Nàng đang định cử động cổ tay, thì Thượng Trạch Văn lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, dùng sức ấn lòng bàn tay nàng vào ngọn lửa! Cơn đau rát dữ dội do bị lửa t·h·iêu đốt, khiến cho Giang Nguyệt lập tức bật k·h·ó·c! Gần như là đồng thời, nàng gắt gao c·ắ·n c·h·ặ·t răng lại, hít vào một ngụm khí lạnh, c·ứ·n·g rắn không p·h·át ra âm thanh. “x·i·n· ·l·ỗ·i, em thật sự quá xinh đẹp, làm cho tôi nhìn đến thất thần.” Thượng Trạch Văn mới giả vờ muộn màng buông tay ra, hắn kinh ngạc hô lên một tiếng: “Tôi không cẩn t·h·ậ·n làm bỏng em rồi sao?” Mùi t·h·ị·t cháy, nhanh c·h·óng lan truyền trong không khí. Dây thần kinh nơi bàn tay nối liền với tim, da đầu nàng đau nhức, làn da dưới lòng bàn tay bị cháy đen, m·á·u t·h·ị·t cháy kh·é·t dính c·h·ặ·t vào nhau, từ bên trong chảy ra ngoài. M·á·u tươi chảy qua làn da đen nhánh, m·á·u đen và đỏ hòa quyện vào nhau, dọc th·e·o ngón tay nàng nhỏ giọt tr·ê·n mặt đất. “Không sao.” Giọng nói Giang Nguyệt r·u·n rẩy, cảm giác đau đớn từ tay phải truyền tới khiến cho nàng gần như muốn ngất đi, nhưng nàng vẫn cố hết sức ổn định lại giọng nói: “Còn muốn chơi không?” Thượng Trạch Văn chỉ sửng sốt trong một giây, sau đó hắn lộ ra nụ cười càng thêm nham hiểm: “Chơi chứ. Chơi như thế nào đây?” “Phạm vi trò chơi là từ đây, đến khu vực kia.” Giang Nguyệt chịu đựng đau đớn, chỉ vào hướng duy nhất có ánh sáng chiếu vào: “Cho tôi năm phút, năm phút sau anh đến bắt tôi.” “Ở đây?” Thượng Trạch Văn cảm thấy Giang Nguyệt nhất định là bị đ·i·ê·n rồi, hắn nhịn không được cười hỏi n·g·ư·ợ·c lại nàng: “Ở đây tuy tối, nhưng không có chỗ t·r·ố·n. Không gian cũng rất nhỏ, em thua chắc rồi.” Trong bóng tối không thể ước tính được kích thước của không gian, nhưng nó giống như một căn phòng ngủ vô cùng lớn. “Cho nên chúng ta phải thêm một quy tắc.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nàng cố gắng hết sức để bản thân bỏ qua nỗi đau đớn trong lòng bàn tay: “Anh phải nhắm mắt lại, nếu như giữa chừng anh mở mắt ra thì sẽ phạm quy, coi như anh thua.” Thượng Trạch Văn không đồng ý: “Em sẽ t·r·ố·n đi.” Giang Nguyệt cong môi giễu cợt nói: “Tôi không tin ở ngoài cửa không có người của anh.” Nàng dừng một lát, âm thầm hít sâu một hơi, nén đau đớn rồi mới nói: “Huống hồ, nếu bây giờ tôi cố gắng chạy t·r·ố·n, chẳng phải anh sẽ càng cảm thấy vui hơn sao?” Nàng vừa nói xong, Thượng Trạch Văn lập tức nở nụ cười. “Tôi thật sự cảm thấy hối tiếc vì em là một người phụ nữ.” Thượng Trạch Văn chân thành cảm khái nói: “Em biết rất rõ sở t·h·í·c·h của tôi, có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè rất tốt của nhau.” Hắn dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào má nàng, giọng nói mang th·e·o chút sỉ n·h·ụ·c: “Chỉ tiếc là, em là phụ nữ, chỉ có thể coi như là một món đồ chơi thôi.” Giang Nguyệt cảm thấy ớn lạnh không thôi, cổ họng nàng có cảm giác ghê t·ở·m muốn n·ô·n mửa vọt thẳng vào. Nhưng nàng phải kìm lại. Từ bây giờ trở đi, k·é·o dài thêm một phút hay một giây, cũng có nghĩ là nàng có thêm một cơ hội để s·ố·n·g sót!
Bạn cần đăng nhập để bình luận