Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 10 Đưa cô ấy đi không thích hợp (length: 7812)

Giang Nguyệt tựa vào cây đàn dương cầm trong phòng luyện tập dùng để đỡ chân, trong mắt thoáng hiện một tia hoang mang. Quy tắc của cô? Quy tắc của cô là gì? Giang Nguyệt nhớ lại lúc mới gia nhập Giang San, cô cũng giống như Tần Di Di bây giờ, bất luận cảm xúc tốt x·ấ·u gì đều thể hiện ra mặt, trong trẻo như tờ giấy trắng. Chẳng qua cô chưa bao giờ yếu đuối cầu cứu Tiêu Kỳ Nhiên như vậy. Cô biết mình ở phương diện tiền bạc đã c·ầ·u· ·x·i·n anh. Bởi vậy trong c·ô·ng việc luôn cố gắng làm tốt nhất. Ban đầu, cô cũng chẳng biết gì cả. Vì có thể sớm trở thành một nghệ sĩ có tư cách, cô thường x·u·y·ê·n về khuya, dậy sớm, ngày đêm học tập, luyện tập, cho đến khi thành thạo mọi kỹ năng, mới có được vị trí nữ diễn viên hàng đầu như hiện tại. Từ một người mới vô danh, dần dần trở thành một nửa bầu trời của Giang San. Lúc ấy hắn rõ ràng nói với cô, nếu muốn hắn ra tay hỗ trợ giải quyết vấn đề, nhất định phải có năng lực để hắn thưởng thức. Cô đã làm được. Nhưng bây giờ hắn lại đối xử với Tần Di Di như thế nào? Giang Nguyệt nhìn Tần Di Di một lúc, đột nhiên mở miệng: “Tiêu tổng, nếu anh có ý kiến với phương p·h·áp giảng dạy của tôi, anh có thể để Tần Di Di đổi giáo viên khác.” Cô không muốn dạy nữa. “Tôi nói là có ý kiến với cô khi nào?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trêu ngươi nhìn cô, p·h·át hiện cô không vui, ngữ khí thả lỏng: “Tôi chỉ nhắc nhở cô, Di Di và cô không giống nhau mà thôi.” Ừ, đúng là rất khác! Hắn mở miệng ngậm miệng đều là “Di Di”, còn cô th·e·o hắn nhiều năm như vậy, vẫn là một câu lãnh đạm xa cách “Giang Nguyệt”. Bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo. Lúc này, Tần Di Di im lặng hồi lâu mới vội vàng hỏi: “Tiêu tổng, không phải anh nói tối nay có hẹn sao? Chúng ta mau đi thôi, trễ một chút nữa sẽ bị kẹt xe m·ấ·t.” Giang Nguyệt hơi khựng lại, nhớ ra hôm nay là ngày rằm. Ngày 15 hàng tháng là ngày nhóm t·h·iếu gia hẹn nhau đi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, Tiêu Kỳ Nhiên không từ chối được, bình thường đều là dẫn Giang Nguyệt đi đỡ rượu. Lần này có vẻ như anh ta định mang Tần Di Di đi cùng. Giang Nguyệt rũ mi xuống, do dự một lát, nhưng vẫn là không nhịn được thấp giọng nói một câu: “Dẫn cô ấy đến đó không t·h·í·c·h hợp.” Tiêu Kỳ Nhiên không t·r·ả lời cô, k·é·o Tần Di Di rời đi, một chút thể diện cũng không định giữ lại cho cô. Tần Di Di bị Tiêu Kỳ Nhiên k·é·o đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý. Đến khi ngồi vào ghế phụ, nàng ta mới lại lần nữa bày ra bộ dạng ngoan ngoãn. “Tiêu tổng, chúng ta sẽ đi gặp ai vậy? Sao chị Giang Nguyệt nói dẫn em đi thì không t·h·í·c·h hợp?” Tần Di Di ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi. Tr·ê·n mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng ngữ khí so với vừa rồi cùng Giang Nguyệt nói chuyện thì ôn hòa hơn nhiều: “Cô ấy nói không t·h·í·c·h hợp thì không t·h·í·c·h hợp? Tôi muốn mang th·e·o ai, là quyết định của tôi.” Tần Di Di q·u·a·n s·á·t thấy trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên chợt thoáng hiện vẻ chán gh·é·t, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn không khỏi mừng thầm một phen. Đúng vậy, Giang Nguyệt dựa vào cái gì liền cảm thấy, người đi cùng Tiêu Kỳ Nhiên không thể là người khác? Hơn nữa, một ông chủ lớn đẹp trai, nhiều tiền như Tiêu Kỳ Nhiên, làm sao có thể dùng một người phụ nữ trong bốn năm? Ngay cả một danh ph·ậ·n cũng không có, Tần Di Di càng thêm chắc chắn, Giang Nguyệt nhất định là sẽ bị vứt bỏ. Bản chất của đàn ông là vậy, lâu dần sẽ nhạt phai. Cho dù là người phụ nữ xinh đẹp xuất sắc như Giang Nguyệt, t·r·ải qua năm tháng gột rửa cũng sẽ có biến hóa, cảm thấy nhàm chán cũng là điều đương nhiên. Tiêu Kỳ Nhiên cần là một người phụ nữ trẻ và thanh tú như cô mới đúng. Nghĩ đến đây, Tần Di Di càng thêm đắc ý. … Khi hai người rời khỏi chỗ của Giang Nguyệt thì đã hơi muộn, hơn nữa là giờ cao điểm. Vì vậy đến lúc tới nơi thì Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di là hai người đến muộn nhất. Đẩy cửa đi vào, vừa ngồi xuống thì mọi người nhìn thấy gương mặt mới bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Cả đám đều sửng sốt một lát, lặng lẽ liếc nhau vài cái, lộ ra nụ cười thấu hiểu. Những trường hợp như vậy Tần Di Di chưa đến mấy lần, không tránh khỏi có chút gượng gạo. Bàn tay nhỏ bé túm lấy ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên, cũng không dám ngước mắt lên. Vẻ e thẹn này lập tức càng khiến mọi người tò mò hơn về cô. “Kỳ Nhiên, giới thiệu một chút đi, người đẹp này ở đâu ra vậy?” Có người không nhịn được nữa bắt đầu trêu ghẹo: “Không ngờ bình thường anh trông nghiêm túc đứng đắn, lại còn có thú vui này nha.” “Em gái nhỏ vừa tốt nghiệp đúng không? Trông còn rất trẻ, Kỳ Nhiên nhanh tay thật đấy.” Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên vẫn bình tĩnh, nâng ly rượu uống cạn: “Em gái nhỏ nhát gan, đừng đùa giỡn lung tung.” Câu nói này đã nói rõ địa vị của Tần Di Di, mấy người đàn ông còn muốn nói bậy đột nhiên không dám tiếp tục nữa. Đám người bọn họ chơi thì chơi, nháo thì nháo, nhưng không thể tự t·i·ệ·n trêu chọc Tiêu Kỳ Nhiên. Đương nhiên, người của Tiêu Kỳ Nhiên cũng không được. Trong đám người này, Tống Du và Tiêu Kỳ Nhiên là có quan hệ thân t·h·iết nhất. Anh nâng ly rượu chạm vào ly của Tiêu Kỳ Nhiên, giọng điệu giễu cợt hỏi: “Giang Nguyệt đâu, không đến cùng sao?” Nhắc tới cái tên này, âm thanh trong phòng đột nhiên lắng xuống. Ai cũng biết bình thường Tiêu Kỳ Nhiên đều mang th·e·o Giang Nguyệt đến. Sắc mặt Tần Di Di lại càng thay đổi, cúi đầu co rụt lại, có chút uể oải. Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như cũ, không có chút biểu cảm nào, chỉ đẩy Tống Du một cái, giọng điệu hời hợt: “Nhắc tới cô ấy làm gì, nhàm chán.” Tống Du giật mình, từ trong giọng nói của hắn hiểu ra được hai tầng ý tứ. Một là Giang Nguyệt đã hoàn toàn thất sủng ở chỗ Tiêu Kỳ Nhiên. Hai là hai người giận dỗi, cố ý tìm một cô gái khác chọc tức Giang Nguyệt. Còn chưa thể x·á·c định Tiêu Kỳ Nhiên rốt cuộc là loại nào, Tống Du mím môi cười cười, lại cố ý hỏi một câu: “Vậy t·h·e·o ý của cậu là tôi có thể th·e·o đ·u·ổ·i Giang Nguyệt đúng không?” Bỏ qua chuyện có thể ở bên Tiêu Kỳ Nhiên được bốn năm, Tống Du vẫn rất t·h·í·c·h Giang Nguyệt. Dù là ngoại hình hay tính cách. Đôi mắt đen của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Tống Du, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu rất lạnh nhạt, không khác gì vừa rồi: “Nếu luật sư Tống t·h·í·c·h nhặt đồ mà người khác không cần, thì tùy cậu.” Nói xong, anh cầm ly rượu lên, cụng ly với mọi người, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Giới t·h·iệu một chút, đây là Tần Di Di.” Những người ở đây đều có mắt nhìn, thoáng cái liền hiểu được mức độ quan tâm của Tiêu Kỳ Nhiên đối với Tần Di Di, tất cả đều bắt đầu nâng cốc chúc mừng cô. Tần Di Di thấy mọi người bỗng nhiên nhiệt tình, trong lòng liền cao hứng nhưng cũng cảm thấy bối rối, thân thể nép s·á·t Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nói: “Tiêu tổng, em không biết u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u.” Lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ cau lại, rồi nhanh c·h·óng giãn ra. “Di Di tuổi còn nhỏ, còn chưa biết u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u. Các người cứ mời tôi là được.” Giọng nói của hắn trầm thấp, lộ ra vài phần gợi cảm đ·ộ·c nhất thuộc về hắn. Những lời này vừa nói ra, các anh em trong phòng càng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g. Quen biết nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Tiêu Kỳ Nhiên thẳng thắn như vậy giúp người ta đỡ rượu. Mọi người hưng phấn đến cực điểm, ai nấy đều xoa tay, tìm đủ mọi lý do để mời rượu Tiêu Kỳ Nhiên. Không bao lâu sau, mấy ly rượu đều uống cạn, say rượu cùng khó chịu cũng th·e·o nó mà tới. … Giang Nguyệt mệt mỏi cả buổi chiều, bắt taxi về nhà, ăn vội một bữa, đang định tắm nước nóng trước khi đi ngủ thì điện thoại lại vang lên. Cô nhìn thoáng qua tên người gọi, ánh mắt hơi dừng lại, do dự vài giây vẫn bắt máy. “Đến đón tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận