Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 268 “Làm chuyện cô thích.” (length: 3061)

Tiêu Kỳ Nhiên ôm lấy Giang Nguyệt vội vã bước về phía xe. Hai tay Giang Nguyệt cũng vòng qua người Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng e ấp nép vào trong n·g·ự·c hắn, thúc giục hắn đi nhanh lên một chút. Cô không muốn bị chụp lại, quá nguy hiểm. Tiết An ngồi chờ trong xe đã lâu. Chờ hai người bọn họ vừa lên xe, Tiết An liền đ·ạ·p ga lái xe đi. Tiết An vừa lái xe, một bên lại lặng lẽ hạ tấm chắn ở hàng ghế sau xuống, cố gắng làm lơ những âm thanh phía sau. Giang Nguyệt có thể cảm nhận được, nụ hôn của Tiêu Kỳ Nhiên rất bức bách. Hơi thở dồn d·ậ·p của hắn rất dồn d·ậ·p phả trực tiếp qua chóp mũi cô, ép cô dạng rộng hai chân ngồi lên đùi của hắn. Chiếc váy quấn ngang hông như không thể t·h·í·c·h ứng được với tư thế này, lớp vải ôm c·h·ặ·t lấy đùi cô. Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên rối loạn, hắn nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyệt, cưỡng ép: “Nhìn ta, Giang Nguyệt.” Hai mắt của Giang Nguyệt có chút mơ hồ, khó có thể tập tr·u·ng, mất mấy giây cô mới có thể thanh tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng. “Yêu đương với người đàn ông khác, vui vẻ không?” Tiêu Kỳ Nhiên đột ngột hỏi, giọng hắn trở nên rất kiềm chế. Bàn tay to lớn không an ph·ậ·n mà vuốt ve không ngừng nghỉ, ngón tay thon dài đã luồn vào dưới lớp váy quấn ngang hông, khéo léo dụ dỗ nên hình ảnh chân thật nhất của cô. Hô hấp của Giang Nguyệt nhất thời hỗn loạn, ngay cả bả vai của hắn cô cũng không giữ vững được: “Tiêu tổng muốn tôi t·r·ả lời thế nào?” Người đàn ông khẽ nhíu mày, giơ tay lên hạ xuống vài lần, nhưng vẫn bình tĩnh mà rút ra. Những ngón tay thon dài ướt át, phản chiếu ra một thứ ánh sáng trong suốt. Người đàn ông chợt cười. “Học được cách nói d·ố·i rồi?” Lần trước cô đã nói với anh là đến kỳ sinh lý. Ánh mắt của người phụ nữ có chút né tránh, con ngươi hơi buông lỏng, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia. Cô đã phạm một sai lầm! “Nếu như cô đã yêu đương với người khác, tại sao trước mặt ta cô lại phản ứng kịch l·i·ệ·t như vậy?” Giọng của hắn khàn khàn, lạnh lùng mà nhìn cô chằm chằm. Tiêu Kỳ Nhiên dường như đang trừng phạt Giang Nguyệt vì sự không vâng lời của cô. Giang Nguyệt sực tỉnh, sắc mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, hơi thở gấp gáp nói: “Tiêu tổng có thể nói chuyện yêu đương, còn ta thì không được sao?” “Ta nói chuyện yêu đương với ai chứ?” Hắn chậm rãi, không một chút x·ấ·u hổ nói: “Ta có c·ô·ng khai thừa nh·ậ·n như cô không?” Đúng là chưa từng thừa nh·ậ·n, hắn chỉ toàn là chơi đùa. Giang Nguyệt đặt cằm lên vai Tiêu Kỳ Nhiên, hai chân bất giác ma s·á·t, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả: “Vậy nên, bây giờ ta và Tiêu tổng đang làm cái gì vậy?” Câu hỏi này dường như có vẻ hơi buồn cười. Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cười nhạt, rũ mắt xuống, thần sắc không rõ: “Làm chuyện cô t·h·í·c·h.” Tay hắn ép c·h·ặ·t eo cô, môi rơi xuống cổ cô, ngón tay rút ra rút vào, trên vai lại truyền đến tiếng hừ hừ thoải mái của người phụ nữ. Tiêu Kỳ Nhiên rất hài lòng khi thấy được phản ứng của Giang Nguyệt. Cô là của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận