Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 24 Cô không có nhà (length: 8272)

"Sao cô lại có vẻ mặt này? Lẽ nào đã ngủ với người khác rồi mới về?" Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói, đáy mắt lại ẩn chứa một tia châm biếm: "Xem ra năng lực của Hứa Ngôn Sâm cũng chỉ tầm thường, thời gian còn quá ngắn." Nghe hắn hạ nhục mình, Giang Nguyệt từng chút một siết chặt lòng bàn tay, rất lâu sau mới bình tĩnh lại, run giọng hỏi: "Tiêu Kỳ Nhiên, trong mắt anh, tôi là người như vậy sao?" "Không phải chính hôm nay cô tự mình nói thế à?" Tiêu Kỳ Nhiên cúi người lại gần mặt Giang Nguyệt, trong bóng tối giọng nói càng thêm lạnh lẽo: "Còn chưa tới mức đó, vậy chẳng phải là chỉ thiếu mỗi một bước cuối cùng thôi sao?" Giang Nguyệt nghẹn lời. Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên đặc biệt lạnh lẽo, thấy cô không nói gì, càng cho rằng cô đang ngầm chấp nhận lời hắn nói. Ánh mắt hắn càng ngày càng u ám: "Giang Nguyệt, có phải tôi quá nuông chiều cô, nên cô mới trở nên không biết điều như vậy?" Nuông chiều cô? Giang Nguyệt tưởng mình nghe lầm, liền ngước mắt lên nhìn hắn. "Tôi nói cho cô biết, trước khi trả hết nợ cho Giang San, cô tốt nhất nên giữ mình trong sạch với đám đàn ông thấp kém của cô đi!" Ánh mắt hắn tràn đầy sự lạnh lẽo, khiến lòng Giang Nguyệt không khỏi run lên. "Đừng làm chuyện gì dơ bẩn khiến Giang San phải mất mặt!" Giang Nguyệt hé miệng, muốn nói mình không có người đàn ông nào khác. Nhưng nhìn gương mặt giận dữ của Tiêu Kỳ Nhiên, cô lại cảm thấy chẳng có gì đáng để giải thích cả. Nếu hắn đã kết tội cô như vậy, cô còn có thể nói gì nữa? Giang Nguyệt cắn chặt răng dưới, không muốn để lộ cảm xúc của mình. Thế nhưng hốc mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào. "Tôi dơ bẩn, tôi rẻ tiền?" Giang Nguyệt cố gắng kìm nén cổ họng, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo sự run rẩy suy sụp: "Vậy còn anh thì sao? Anh ngủ với Tần Di Di, rồi lại tới ngủ với tôi, anh không bẩn, không rẻ tiền hả?" Giọng nói khàn khàn của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên sững người, cúi xuống nhìn cô. Dưới ánh đèn đường hắt vào, khuôn mặt Giang Nguyệt càng thêm trắng bệch, hai mắt rưng rưng, nhưng vẫn bướng bỉnh không để nước mắt rơi xuống. Cô không được khóc, nếu khóc là thua! Giang Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, nhìn người đàn ông mà cô đã dùng cả thể xác và tinh thần để bên nhau suốt bốn năm. Cô vốn tưởng rằng ở bên anh lâu như vậy, cô đã đủ hiểu anh. Nhưng mãi cho đến hôm nay, cô mới nhận ra rằng cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh. Sự xa lạ đột ngột của Tiêu Kỳ Nhiên khiến Giang Nguyệt cảm thấy đau lòng. Cô nhắm mắt lại, không nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nữa, sợ rằng cảm xúc trong mắt sẽ làm lộ tình cảm chân thật của mình. Trong trò chơi kim chủ này, nếu cô dám nảy sinh lòng tham không nên có, như vậy tất cả những gì cô đang có sẽ hóa thành bọt nước. "Ai nói với cô là tôi ngủ với Tần Di Di?" Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, trong giọng mang theo vài phần cảnh cáo: "Giang Nguyệt, bớt suy diễn chuyện của tôi đi, nó không liên quan gì đến cô." Nghe vậy, Giang Nguyệt chầm chậm đáp, bĩu môi: "Vậy cũng phiền Tiêu tổng bớt quản chuyện của tôi đi, nó không liên quan gì đến anh." Nói xong, cô chuẩn bị vòng qua Tiêu Kỳ Nhiên để lên lầu. Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, nhấc gót đi theo cô, ngay khi cô định đóng cửa lại, hắn liền sải bước chen vào. "Tiêu tổng, đây là nhà tôi!" Giọng nói Giang Nguyệt lạnh lùng, không có một chút độ ấm, kiên quyết đứng ở cửa, không cho hắn bước thêm một bước nào. Tiêu Kỳ Nhiên cũng không để ý đến lời đuổi khách của cô, mà nói: "Căn nhà này là tôi bỏ tiền mua cho cô ở nhờ, cô nói xem đây là nhà của ai?" Toàn thân Giang Nguyệt cứng đờ. Đúng vậy, cô suýt nữa đã quên mất. Từ sau khi gia đình cô bán căn nhà ở Bắc Thành để trả nợ, cô ngay cả một "ngôi nhà" đứng tên mình cũng không có. Đến căn nhà cô đã sống trong suốt bốn năm này, cũng không có chút liên quan gì đến cô. Lòng bàn tay Giang Nguyệt siết chặt, nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên một hồi lâu, cuối cùng rũ mi xuống, từ bỏ ý định chống đối hắn, thỏa hiệp xoay người đi vào phòng ngủ. Rất nhanh, cô ôm chăn gối đi ra, đặt lên ghế sô pha. Tiêu Kỳ Nhiên đã đi vào phòng khách, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cô ra vào, hừ lạnh một tiếng: "Cô định để tôi ngủ trên sô pha à?" Giang Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên mà đáp: "Tiêu tổng đương nhiên là phải ngủ trong phòng rồi. Là tôi ngủ trên sô pha!" Đôi mắt đen của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô, cười chế nhạo: "Có thằng đàn ông khác liền bày ra bộ dạng rụt rè, muốn phân rõ giới hạn với tôi?" Giang Nguyệt không để ý tới hắn, tiếp tục tự mình sắp xếp lại sofa. Thấy cô làm lơ mình, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy khó chịu nói không nên lời, hắn tùy tiện cởi nút cổ áo, bước tới nắm lấy cằm Giang Nguyệt. "Trả lời tôi, Giang Nguyệt." Trong mắt hắn lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi?" Cằm bị nắm có chút đau, nhưng ánh mắt Giang Nguyệt vẫn lạnh lùng không hề dao động. Giống như người vừa mất kiểm soát ở dưới lầu không phải là cô. "Tôi nói thì Tiêu tổng sẽ tin sao?" Cô chịu đựng đau đớn ở cằm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Kỳ Nhiên có thể ngửi thấy mùi hoa hồng quen thuộc trên người cô, trong lòng càng thêm khó chịu. Anh nhớ rõ lúc đó khoảng cách giữa Hứa Ngôn Sâm và Giang Nguyệt cũng rất gần, hẳn người đàn ông kia cũng có thể ngửi thấy. Cảm nhận được ánh mắt của anh, Giang Nguyệt mím môi nói: "Nếu Tiêu tổng chê tôi bẩn, bây giờ nên đi tìm Tần Di Di đi." Nhìn nhau một lát, Tiêu Kỳ Nhiên buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt u ám mang theo sự khinh miệt rõ ràng: "Di Di quá sạch sẽ, tôi không nỡ chạm vào cô ấy." "Còn cô thì không giống. Cô tự mình dâng đến tận cửa, cô nói xem cô có bẩn không?" Lông mi Giang Nguyệt run lên, không cách nào phản bác lại lời sỉ nhục này. Vào đêm mưa bốn năm trước, cô đúng là người đã bò lên xe anh mà cầu xin. Bởi vì lúc ấy cô đã rơi vào đường cùng, chỉ có một con đường chết. Mà chủ nhân chiếc Maybach kia, là khả năng cứu rỗi duy nhất mà Giang Nguyệt có được. Anh trả hết nợ cho cô, cho cô cơ hội học tập, cho cô tài nguyên diễn xuất, để cho cô có thể sống một cách hào nhoáng và tử tế hơn. Thay vì tiếp tục làm một con chuột chạy trốn khắp nơi vì bị đòi nợ. Anh đã cứu cô! Thấy Giang Nguyệt ngẩn người, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cau mày, không hài lòng vì cô không tập trung. Anh cúi người đặt môi lên cổ cô, từng chút một hôn lên. Xúc cảm truyền đến từ cổ khiến Giang Nguyệt không khỏi hít một hơi lạnh, bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt eo cô, hô hấp trở nên gấp gáp. Hơi nóng của anh phả qua xương quai xanh cô, hai chân cô lập tức nhũn ra, cả người giống như dây leo, xụi lơ gục trên vai anh. Bốn năm ở bên nhau, Giang Nguyệt mẫn cảm ở chỗ nào, Tiêu Kỳ Nhiên đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ cần hơi dụng tâm một chút là có thể trêu chọc được cô. Hơi thở cô rối loạn, bàn tay to của người đàn ông từ dưới vạt áo từng chút một luồn vào, dùng ngón tay vuốt ve, linh hoạt cởi khóa áo sau lưng cô. Tiếng khóa áo kim loại bật ra khiến Giang Nguyệt trong nháy mắt tỉnh táo. Cô đột nhiên đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen một mực, thâm trầm u ám, sự phản kháng của cô khiến anh rất không vui. Anh vừa định nói gì đó thì điện thoại trong túi áo vest lại rung lên một cách không đúng lúc. Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, mấy giây sau mới lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi đến, nhíu mày. "Đừng lên tiếng!" Tiêu Kỳ Nhiên ra lệnh cho Giang Nguyệt, sau đó mới nhận điện thoại. Giang Nguyệt từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cúi đầu nhìn quần áo xộc xệch của mình, trong lòng không khỏi chua xót. Bọn họ giống như là đang vụng trộm?
P/S: Truyện được đăng vào lúc 0h hàng ngày trên app tamlinh247 (IOS: WeRead). Nếu bạn nào không chờ được thì cứ ngủ sớm rồi mai đọc nha. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận