Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt - Chương 786 “Về Thụy Uyển đi.” (length: 3778)

Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền bật cười thành tiếng. Anh muốn hỏi, liệu Giang Nguyệt có biết cô lên xe của ai hay không, hiện tại đang được ai che chở, chỉ là một tên họ Nam, hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không nói ra suy nghĩ của mình mà chỉ nhẹ nhàng hỏi cô một câu: “Nói nghe xem lý do mà tên đó đ·u·ổ·i g·i·ế·t cô.” Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên đã cứu cô, chuyện này cũng không có gì để giấu diếm, vì thế trực tiếp nói: “Tên biến thái đó s·ờ m·ô·n·g tôi. Khốn kh·i·ế·p, vì vậy tôi đ·á·n·h hắn ta.” “Đ·á·n·h như thế nào?” Giang Nguyệt khoa tay múa chân: “Bình rượu lớn như này này, tôi đ·ậ·p vào đầu anh ta một cái.” “Thế quái nào mà đầu của tên đó c·ứ·n·g như vậy, bình rượu cũng không vỡ.” Cô nói đến đây, sắc mặt còn thể hiện sự nuối tiếc. Sau đó, Giang Nguyệt chấm dứt chủ đề này: “X·i·n l·ỗ·i, để cho ngài chê cười rồi.” Cô thu lại vẻ tự nhiên ban nãy. Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tiết An, ngày mai cậu đi đến tập đoàn Nam Trúc một chuyến.” Tiết An “Vâng” một tiếng. Cuộc s·ố·n·g của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự quá nhàm chán, toàn bộ đều đã có sự sắp xếp sẵn, việc đêm nay ra tay giúp đỡ Giang Nguyệt, là bước ngoặt hiếm có trong đời anh. Thậm chí trong lòng anh còn có chút tự giễu, thế mà cũng có ngày Tiêu Kỳ Nhiên anh có suy nghĩ “anh hùng cứu mỹ nhân”. Giang Nguyệt tuy rằng không hiểu ý nghĩa của đối thoại giữa Tiêu tổng và trợ lý của anh ta, nhưng tự dưng cô có một loại cảm giác, họ Nam kia có lẽ sẽ không dám tới tìm mình nữa. Giang Nguyệt cũng không biết Tiêu Kỳ Nhiên đang suy nghĩ cái gì, chỉ trịnh trọng nói một câu “Cảm ơn ngài”. Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ gật đầu, lại nhìn mặt cô: “Em biết làm những gì?” Lời này nghe có vẻ quen thuộc, giống như những người đàn ông trong quán bar hỏi cô, vì vậy, Giang Nguyệt t·r·ả lời: “Biết hát, biết nhảy, trước tôi học chuyên ngành diễn xuất.” Tiêu Kỳ Nhiên còn hỏi cô: “Sau này muốn làm gì?” Cô muốn làm gì sau này? Vấn đề này Giang Nguyệt vốn đã không còn nghĩ tới nữa. Trong mắt cô lóe lên ánh sáng, nhưng rất nhanh đã trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Lúc đi học, tôi muốn trở thành diễn viên n·ổi tiếng. Tôi thấy người ta luôn vây quanh những sao nữ hàng đầu, lúc lên nh·ậ·n giải thưởng có vô số ánh đèn chiếu sáng, đếm tiền đến mỏi tay…” “Bây giờ thì sao?” “Bây giờ? Tôi chỉ muốn hỏi c·ô·ng việc rửa chén của nhà hàng có còn t·h·iếu người hay không.” Cô cười khổ: “Trước đây làm rất tốt, nhưng bà chủ chê tôi quá đẹp, nhìn không giống như người làm thuê, sau đó sa thải tôi.” Lúc cô nói những lời này không cảm thấy x·ấ·u hổ chút nào. Giang Nguyệt tự nh·ậ·n thức được mình rất đẹp. Cô sẽ không ra vẻ khiêm tốn nói rằng cô không xinh đẹp, cũng sẽ không có biểu hiện tự ti với thế giới bên ngoài. Cô giống như một bông hồng mọc trong sa mạc. Cuộc trò chuyện kết thúc, trong xe cũng yên ắng trở lại. Tiết An lái xe được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới phải đưa Giang Nguyệt về, vì thế quay đầu hỏi: “Giang tiểu thư, cô ở đâu, nói địa chỉ đi.” Giang Nguyệt trầm mặc, trước đây cô ở trong ký túc xá của quán bar, nhưng vừa rồi trong điện thoại cũng nói rằng mình đã bỏ việc, chắc chắn không thể quay về đó nữa. Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, vậy tối nay cô ấy sẽ ở đâu? Trong xe im lặng một lúc lâu, chỉ đến khi giọng nói trầm ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên p·h·á vỡ sự khó xử của cô: “Về Thụy Uyển đi.” Hô hấp của Giang Nguyệt như ngưng lại, qua một lúc, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Tiêu tổng, ngài muốn dẫn tôi về nhà ngài sao?” “Nếu không thì sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng: “Giang Nguyệt, có một số lời tôi sẽ nói rõ với cô trước.” “Tôi không t·ử tế hơn họ Nam kia, sự giúp đỡ của tôi cũng có cái giá của nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận