Thánh Quyền !

Chương 080 thôn ma cùng hàng thần (7. 2K) (3)

"Haizz, đáng tiếc thật là đáng tiếc...." Vệ Đông lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
"Ngươi tiếc cái gì? Đối với ngươi mà nói, chẳng phải là vừa vặn?" Bạch Kiêu mặt không đổi sắc nói.
Vệ Đông tức giận: "Ta trong lòng ngươi chính là người như vậy sao? ! "
Bạch Kiêu im lặng gật đầu.
Một vài gương mặt hoặc là tuấn tú hoặc là xinh đẹp, thường thấy trên internet, xuất hiện trước mắt. Thậm chí, còn có một nhóm nữ idol được mời đến, bắt chước phong cách “Đơn thuần nói xấu, ta nói là ngươi tình ta nguyện. Ta là đệ nhất thâm tình Nam Giang, không phải thứ nhất sắc quỷ Nam Giang. Yêu đương mà không có giao lưu tâm hồn, chỉ là phát tiết nhục dục, ta khinh thường." Vệ Đông tỏ vẻ thất vọng về bạn mình, ta vốn còn tưởng ngươi hiểu ta cơ mà.
Sau đó, tiệc sinh nhật bắt đầu, Tô Thành vậy mà mời mấy minh tinh đến hát tại nhà hàng Lam Nguyệt. Gợi cảm nhảy nhót, bắt kịp xu hướng. Sinh nhật hai mươi tuổi của Tô Thành, người trẻ thích gì thì chiều đó. Không có chút gì giống kiểu tiệc tùng của giới tài phiệt, nghiêm túc quá mức.
Vệ Đông vừa đi vừa nói chuyện giao tiếp với mọi người. Bạch Kiêu yên lặng đi theo phía sau, không có ăn uống. Hắn cảm thấy thời điểm này đi theo bên người Đông ca bảo hộ an toàn, tiện thể thu thập chút kinh nghiệm ứng phó với những chuyện thế này. Nhưng đáng tiếc, Đông ca gặp toàn người quen. Dù không hẳn là bạn bè, nhưng cũng không đến mức đối địch, không có xung đột nào xảy ra.
Thời gian từng giờ trôi qua, đến hơn chín giờ tối.
Toàn bộ nhà hàng Trăng Non, khắp nơi đều có nhóm ba nhóm năm người, tựa vào góc riêng nói chuyện phiếm. Trong phòng nghỉ, đám thanh niên đang chơi game.
Tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng khắp nơi.
Nhưng, ở những góc khuất, cũng có những âm thanh không hài hòa đang âm ỉ.
Cuối một hành lang hẻo lánh, dẫn ra ban công.
Một thanh niên mặc bộ tây trang hoa, lưng tựa vào tường, tỏ vẻ một cỗ uể oải. Khuôn mặt hắn phong lưu, lông mày mang vẻ bất cần đời của dân chơi. Giờ phút này, thanh niên đang nheo mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp đối diện. Người phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ uốn xoăn, đi giày cao gót hở mũi, mặc một bộ váy ngắn bó sát màu đỏ, khiến cho dáng người thêm phần quyến rũ.
Dáng người mê người, mang theo một cỗ phong tình gợi cảm.
Rất đẹp và mặn mà, giống như quả chín mùa hè trĩu nặng vậy.
Hai bên dường như phát sinh tranh chấp, người phụ nữ tóc đỏ muốn rời đi, người mặc tây trang hoa vẫy tay, lập tức có hai tên bảo vệ cao lớn ngăn cản lối đi.
Người phụ nữ mặt lạnh tanh, cảnh cáo bảo vệ không được đến gần mình.
Ở bên hành lang, Vệ Đông và Bạch Kiêu vừa lúc ở đây, ban đầu muốn đến phòng nghỉ, chơi game với đám công tử bột kia....
"Đây là... Muốn dùng vũ lực ép buộc?" Bạch Kiêu không cảm xúc nhìn về phía bên kia.
Vệ Đông nhướng mày, bước chân có chút do dự. Nhưng hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt sâu thẳm của Bạch Kiêu, lại nhớ tới lần xung đột kia, Bạch Kiêu tùy tiện vài quyền đã đánh người khác ngã rạp, còn kéo lê trên nền. Lão tử còn sợ cái rắm gì?
Vệ Đông quay đầu, trực tiếp đi đến, ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Bạch Kiêu thấy bóng lưng Đông ca, vội vàng đuổi theo.
Đầu óc nhỏ khẽ nghĩ một cái: Trẻ con rất dễ dạy...
Cuối hành lang.
"Có chuyện gì không? Tiểu thư." Vệ Đông hỏi người phụ nữ tóc đỏ có thân hình như trái đào chín mọng.
"Tôi đã nói là không muốn đi với hắn, nhưng hắn cứ muốn ngăn cản không cho tôi rời đi. Nếu có thể thì làm phiền anh báo cảnh sát giúp tôi được không?"
Người phụ nữ tóc đỏ hướng ánh mắt về phía Vệ Đông, mang theo vẻ yếu đuối cầu xin. Điều này tương phản với vẻ ngoài quyến rũ như lửa của nàng, khiến người khác rung động. Vệ Đông tuy không bị mê hoặc, nhưng cũng có chút tinh thần trượng nghĩa.
"Không cần xen vào chuyện bao đồng!"
Bên cạnh, thanh niên áo sơ mi hoa liếc mắt nhìn Vệ Đông bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Đồng thời, hắn vẫy vẫy tay.
Hai tên bảo vệ cao lớn lập tức tiến lên, tóm lấy tay người phụ nữ tóc đỏ, muốn khống chế nàng. Tiếng kêu đau đớn yếu ớt của người phụ nữ khiến người khác muốn bảo vệ.
"To gan nhỉ?"
Vệ Đông nhíu mày, hai mắt trực tiếp đối diện với áo sơ mi hoa.
Một mùi thuốc súng nồng nặc đột nhiên lan tỏa trong không khí.
"Ở đâu ra cái thằng ma cà bông, ngay cả ta Vệ Đông cũng không nhận ra?"
Vệ Đông cười khẩy một tiếng, có vẻ hơi tà mị cường thế.
"Mẹ ngươi."
Áo sơ mi hoa ánh mắt lạnh lẽo, vung tay lên.
Bên cạnh, một tên bảo vệ cao lớn đột nhiên quay người.
Hắn mặt tàn khốc, nhãn thần hung ác, vừa muốn hướng Vệ Đông bước tới.
Vút!
Một bóng đen đột nhiên lao tới, giơ tay đấm một quyền!
Bộp!
Nắm đấm đánh vào bụng bảo vệ, lực đạo hung mãnh.
Tên bảo vệ cao lớn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, cả người trực tiếp quỳ xuống. Hai tay che bụng dưới, thân thể hơi cong lên.
Bạch Kiêu thân hình cường tráng đứng trước mặt hắn nửa mét, im lặng cúi đầu nhìn xuống, mặt không biểu lộ cảm xúc. Bảo vệ chỉ có thể nhìn thấy ống quần thẳng tắp của Bạch Kiêu.
Và một đôi giày da đen bóng loáng.
"Ngươi!"
Hắn vừa thốt ra một chữ, còn chưa nói hết câu. Giày da đột nhiên giơ lên, biến thành một bóng mờ nghiêng đá lên, như một mũi thương lớn. Tên bảo vệ cao lớn trực tiếp bay lên không, sau đó đâm sầm vào tên bảo vệ còn lại. Hai người chật vật lăn lộn, khiến cho người phụ nữ tóc đỏ cũng bị kéo ngã theo.
Trong tiếng gào đau đớn của bảo vệ, còn kèm theo một tràng tiếng thốt lên của người phụ nữ.
Bạch Kiêu im lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm ba người đang lăn thành một đống.
Khóe mắt hắn tựa như thoáng liếc qua, một vòng màu đỏ tại va chạm trong nháy mắt lóe lên rồi biến mất. Bạch Kiêu nhíu mày: "Hình như là... vảy?"
Một giây sau, hắn trực tiếp xuất thủ, khuấy động ba người và tách cô gái tóc đỏ ra. Tay nắm lấy cánh tay đối phương, dùng sức nhấc lên.
"A!"
"Cám ơn, cám ơn!"
Người phụ nữ tóc đỏ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, sắc mặt có chút trắng bệch.
Cũng không rõ là do bị ngã trên đất, hoảng sợ.
Hay là do hai tay Bạch Kiêu bắt, thật sự hơi đau.
Năm phút sau, vụ ồn ào này đã được giải quyết.
Người phụ nữ tóc đỏ tên Giang Mai, hai mươi sáu tuổi, coi như thuộc loại những cô gái có ý hướng vào giới giải trí mà Đông ca trước đó đã nhắc. Vừa rồi, gã thanh niên áo sơ mi hoa tới bắt chuyện với cô, ra vẻ muốn cua nàng. Nhưng Giang Mai cự tuyệt.
Đối phương trông có vẻ chỉ muốn chơi bời cho vui mà thôi.
Nàng không đồng ý.
Gã áo sơ mi hoa muốn cưỡng ép.
May mắn có Vệ Đông và Bạch Kiêu ở đây, nếu không hậu quả thật khó lường.
Nhờ chuyện này, Giang Mai và Vệ Đông rất nhanh đã nói chuyện với nhau, cả hai rất hợp cạ. Vệ Đông trước giờ chưa từng yêu đương với phụ nữ trưởng thành.
Lập tức cảm thấy có chút mới mẻ, cả quá trình đều cười toe toét.
Trong khi hai người nói chuyện, Bạch Kiêu yên tĩnh đi một chuyến nhà vệ sinh.
Mười giờ tối, tiệc tàn, đông đảo khách khứa nhao nhao rời đi.
Trước chiếc xe sang trọng màu đen, Vệ Đông lịch sự mở cửa xe mời Giang Mai lên xe.
Hắn cảm thấy, cái gã áo sơ mi hoa kia, có lẽ sẽ trả thù.
Vẫn là đưa Giang Mai một đoạn đường thì tốt hơn.
Thế là, xe khởi động, êm ru di chuyển trên đường.
Hướng về phía nhà trẻ của công ty Khoa học Kỹ thuật Sinh vật Vệ Nam, lái đi.
Vệ Đông lái xe, Bạch Kiêu và Giang Mai ngồi ở phía sau.
Giang Mai ngồi trên ghế mềm mại, chiếc váy bó sát người làm nổi bật dáng người vô cùng quyến rũ, trên người còn thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng. Những cô chị trưởng thành như này, đám thanh niên khó lòng mà kháng cự.
Nhưng, Bạch Kiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Mai.
Giang Mai luôn giữ tư thế ngồi yểu điệu như tiểu thư khuê các. Dường như nhận ra ánh mắt của Bạch Kiêu, nàng nở nụ cười dịu dàng chào hỏi.
Năm phút trôi qua.
Đây là lần thứ tư Bạch Kiêu nhìn Giang Mai, cũng là lần thứ tư Giang Mai cười. Nàng tựa hồ cuối cùng không nhịn được, gắng gượng cười mở miệng hỏi.
"Tiên sinh Bạch Kiêu, xin hỏi anh cứ nhìn tôi như vậy là có chuyện gì không?"
Giọng của Giang Mai rất dễ nghe, mang theo vẻ mị hoặc mê người.
Bạch Kiêu hai mắt bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên mở miệng nói.
"Vài ngày trước, ta vừa mới giết một con quái vật toàn thân mọc đầy vảy xanh đen. Cô có biết không? Đầu hắn bị nát bét, c·h·ế·t rất t·h·ê t·h·ả·m...."
Nụ cười trên mặt Giang Mai chậm lại một chút, giả bộ mờ mịt.
"Tôi không biết ạ? Trước kia... tiên sinh, ngài g·i·ế·t người sao!?"
Bạch Kiêu mặt không biểu lộ cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: "Đừng giả bộ."
Khuôn mặt dịu dàng của Giang Mai, ngay lúc này đột nhiên trở nên dữ tợn, toàn thân cong lên, giống như một con mãng xà có lực mạnh đang rình mồi. Trên cổ trắng nõn của nàng, từng mảng vảy màu đỏ cấp tốc lan ra.
"Ngươi!"
Ầm ! ! !
Trên con đường vắng vẻ, chiếc xe sang trọng màu đen nhanh chóng tiến về phía trước.
Đột nhiên, cửa kính bên phải ở phía sau ghế bị nổ tung trong nháy mắt.
Một bóng đỏ điên cuồng lao ra ngoài, đập mạnh vào vách tường.
Bịch một tiếng, chậm rãi rơi xuống.
Đầu bị vặn vẹo, m·á·u me đầy mình, cả người đã không còn chút âm thanh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận