Thánh Quyền !

Chương 130: Liên tiếp bại hai người, vô tình nghiền ép

Trong lỗ mũi của Long Khánh, hai luồng khí nóng trắng xóa phụt ra tức thì. Toàn thân hắn nâng hai tay lên, da dẻ nhanh chóng ửng hồng, nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao. Trong nháy mắt, thái dương của Long Khánh nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu sáng quắc. Thân hình cường tráng có thể thấy bằng mắt thường phình to ra gấp đôi, cơ bắp đỏ sẫm từng mảng bao phủ cánh tay, tựa như có luồng khí lưu đối nghịch phía dưới.
"Bắt đầu."
Bên dưới, một vị trưởng lão làm trọng tài tạm thời hô lên.
Lôi đài chấn động ngay tức thì.
Long Khánh thở hồng hộc, đột nhiên đạp chân lao về phía trước, một bước sải ra. Cả người hắn như một con trâu đực màu đỏ nổi giận, có phần hung hăng!
"Còn không làm tư thế phòng ngự, xem ra ngươi muốn c·hết thật rồi!!!”
Trong mắt Long Khánh ánh hồng quang lóe lên.
Một cú đấm thẳng, phóng tới! Nắm đấm của hắn giống như một chiếc chùy công thành khỏe mạnh, sau khi giơ cao lên mang theo động năng bành trướng khổng lồ, hung hăng nện về lồng ngực của Bạch Kiêu!
Đùng!
Lôi đài rung lên một tiếng trầm đục.
Nắm đấm màu đỏ rực, cứng rắn nện lên bắp thịt đang nâng cao.
Long Khánh đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bạch Kiêu, bất động một chút nào!
Tựa như một ngọn núi nặng nề, một con tượng lớn trầm mặc. Hắn lạnh nhạt nhìn Long Khánh, trong mắt băng giá tựa như biến thành hai mũi tên băng, thu hút vào mắt Long Khánh, dập tắt cơn giận của hắn.
"Nguyên lai đây là thứ ngươi cho là đáng tự hào Viêm sơn khí công sao?"
Bạch Kiêu không hề thay đổi sắc mặt, dốc sức, cả người đột ngột đối nghịch Long Khánh di chuyển trên lôi đài. Sức mạnh to lớn bao phủ lấy hai người, từng đợt càn quét. Phải tiến về phía trước năm mét mới dừng lại.
"Yếu quá..."
Hắn vừa mới đưa ra đánh giá, cánh tay đã đột nhiên nâng lên, dễ như trở bàn tay hất văng nắm đấm của đối phương. Sau đó bàn tay lớn xòe ra, oanh kích một cái vào vai của Long Khánh, phát ra âm thanh nghẹn lại.
Đăng đăng đăng đăng...
Hai vai của Long Khánh đau nhức kịch liệt, bước chân nhanh chóng lùi về sau.
Trước mặt hắn, một đoàn bóng đen lớn đang gào thét lao tới. Gió lốc nổi lên, khiến tóc của Long Khánh rối bù, con ngươi co lại. Cánh tay ảo ảnh, nhanh như chớp xẹt qua tư thế phòng ngự của Long Khánh.
Bốp!
Một cú đấm móc, hung hăng đánh vào cằm hắn. Đầu của Long Khánh chấn động, cả người vậy mà trực tiếp bay lên không trung.
Bạch Kiêu cười khẽ một tiếng, vai phải vung tay lên, không khí bị xé rách. Một đạo quyền ảnh đánh vào lồng ngực Long Khánh. Cả người hắn ở cách đất nửa mét, trong nháy mắt di chuyển ngang giữa không trung.
“Liệt Sơn!”
Trong lúc đau đớn, Long Khánh gầm thét, khí thế trào ra. Nhưng cỗ lực lượng kia vừa mới trào ra, đã bị một cánh tay sắt màu đỏ đột nhiên vươn tới hung hăng dập tắt!
Đùng!
Hai chân Long Khánh chạm đất, hai tay giơ lên trời. Toàn thân cao lớn còng xuống, đầu gối uốn cong, cắn răng trợn mắt. Toàn thân hắn mạch máu nổi lên, tựa như những con rắn nhỏ đang uốn lượn dưới da, cực kỳ đáng sợ. Mắt đỏ bừng, rõ ràng đang khổ sở chống đỡ.
Mà tất cả điều này, đều là do phía trên đầu, một cánh tay đang áp xuống. Móng vuốt sắt màu đỏ mang theo ánh thép kinh khủng, chấn động lực lượng bạo phát không khí. Đầu ngón tay chỉ cách đầu Long Khánh một chút. Tựa như chỉ cần hơi dùng sức… liền có thể khiến đầu hắn nổ tung như dưa hấu, thấy được cả óc.
Vụt!
Móng vuốt đột nhiên phát lực.
Đùng!
Long Khánh trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối nặng nề đặt trên mặt đất. Lưng vốn dĩ miễn cưỡng thẳng cũng nhanh chóng còng xuống. Mắt thấy là sắp bị lực ép như máy thủy lực nghiền nát toàn thân xương cốt.
"Ta nhận thua!!!"
Hắn rống to một tiếng, khóe miệng rỉ máu.
Vụt, cánh tay kia rút về.
Bạch Kiêu lẳng lặng nhìn Long Khánh một chút, cười lạnh. Mặc kệ đối phương chật vật đứng lên từ dưới đất. Hai tay vặn vẹo, năm ngón tay run rẩy. Không hề còn chút khí phách ngạo mạn lúc ban đầu, lảo đảo bước xuống lôi đài.
Một lúc lâu, khán đài quan chiến xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Phải mất mười mấy giây sau mới phản ứng lại. Tiếng xôn xao bàn tán nhanh chóng bao phủ gần nửa đấu trường.
"Đây là… nghiền ép sao?"
"Long Khánh của Liệt Hỏa vũ quán, nhìn hoàn toàn không phải là đối thủ!"
Vị thanh niên tóc đen của Nham Hổ Môn lúc đầu kinh ngạc thốt lên.
"Lợi hại! Ngay từ điểm mạnh nhất của Long Khánh, lại bị nghiền ép. Lực lượng của Bạch Kiêu ít nhất mạnh hơn Long Khánh vài bậc, nếu không không có loại hiệu quả này. Nhìn nhầm rồi, cái tên hạch tâm thứ bảy của Hung Điểu Lưu này mạnh quá, thực lực của hắn ít nhất phải xếp thứ ba thứ tư mới đúng." Người đàn ông đầu trọc bất đắc dĩ lắc đầu, nói một mình.
"Cái này..." Cô gái băng vải của Cương Minh Lưu, nhất thời không nói nên lời, khí thế cũng sụt giảm trong nháy mắt. Nàng chỉ có thể lẩm bẩm, đổ lỗi cho người khác.
"Phục, Long Khánh của Liệt Hỏa vũ quán cũng quá kém đi…"
Tựa hồ là để chứng minh cái cớ của nàng nhanh như chớp.
Một bóng người của Liệt Hỏa Vũ Quán lao lên lôi đài.
“Ta đến khiêu chiến!”
“Bạch Kiêu, ngươi có dám không!?”
Người tới lộ rõ thân hình, rõ ràng là hạch tâm thứ tư Ti Nhị.
Dáng người nàng mạnh mẽ như báo săn, đường cong cơ bắp trơn tru hữu lực. Đuôi tóc ngựa màu đen buông phía sau lưng, có một cỗ nhẹ nhàng pha lẫn cảm giác sắc bén.
“Ha ha, muốn đánh xe luân chiến cứ nói thẳng.”
“Tại sao phải tìm một chút lý do đâu?”
“Độ tinh khiết, quá thấp!”
Bạch Kiêu lập tức phát động công kích, một chân đạp xuống như lôi đình kích địa.
Toàn bộ lôi đài rung chuyển. Một bóng người khổng lồ, cuốn theo cuồng phong, ầm vang vượt qua mười mấy mét.
Đông đông đông đông!
Tàn ảnh hoàn toàn mơ hồ xẹt qua, cả hai tiến hành giao thủ nhanh chóng. Hai tay của Bạch Kiêu mang hình Viêm Cương, toàn thân hình tượng Thiên Tượng, dưới chân là hình Phong Lôi.
Đùng!
Bước chân mạnh mẽ đạp xuống, cả người tựa như cuồng phong lôi đình lóe lên.
Keng keng keng...
Quyền ảnh của đối phương tung bay, toàn bộ đều bị thân hình khổng lồ của Bạch Kiêu, nghênh chiến nuốt hết.
Bốp!
Một nắm đấm lớn như đống cát, bề mặt quấn quanh luồng khí nóng bức, tựa như tinh cương rèn từ hỏa diệm. Một quyền như đại thương bắn thẳng tới, xuyên thủng phòng ngự của Ti Nhị. Lực lượng hung mãnh nối liền, trực tiếp đánh bay cô ta ra ngoài.
Không chút nào dây dưa dài dòng, đánh chủ một cách dứt khoát.
Thân thể Ti Nhị bay ngược trên không trung, mắt thấy sắp bị dây thừng phòng hộ bên bờ lôi đài ngăn lại. Bạch Kiêu nghĩ vậy, trong nháy mắt tránh khỏi bổ một cước.
Đùng!
Hạch tâm thứ tư của Liệt Hỏa Vũ Quán lần nữa bay ra ngoài.
Trùng điệp rơi khỏi lôi đài, được trưởng lão Liệt Hỏa Vũ Quán đỡ lấy.
Trong nhất thời, toàn bộ sân bãi tĩnh lặng như tờ. Chỉ có trên lôi đài, bước chân chậm rãi nặng nề của người đi về chỗ cũ vang lên.
Nhìn thân ảnh màu đen cao lớn trầm mặc kia của Bạch Kiêu. Bên dưới tất cả mọi người sôi trào.
Thua rồi, Ti Nhị lại thua!
Hạch tâm thứ sáu, thứ tư của Liệt Hỏa vũ quán, toàn bộ bại trận! Không hề có chút khó khăn trắc trở nào thua dưới tay Bạch Kiêu hạch tâm thứ bảy của Hung Điểu Lưu!
Như vậy, người tiếp theo bị đánh bại, sẽ là ai?
Vô số ánh mắt nhìn về phía nhị sư huynh của Liệt Hỏa Vũ Quán, Hạng Nam!
Bạn cần đăng nhập để bình luận