Thánh Quyền !

Chương 126: Thần Quỷ Lục Dục, Cự Tượng binh đoàn!

Bọn chúng trên thân còn khoác những bộ áo giáp cổ xưa, tấm sắt đã mục nát han gỉ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các hoa văn thần bí giống như đồ đằng trên đó. Vạt áo giáp, từng sợi vải đen rách tả tơi bay phấp phới trong gió.
Bá bá bá...
Các binh sĩ khô lâu trong nháy mắt phát động công kích, cuồng xông tới.
Bọn chúng hành động cực kỳ nhanh chóng, không hề chậm chạp run rẩy như bộ xương khô trong tưởng tượng, mà là nhanh nhẹn chẳng khác nào báo săn, quả thực đã hóa thành từng đợt tàn ảnh trắng xóa. Trong đôi mắt phát ra ánh lục nhạt, khóa chặt Bạch Kiêu.
Keng keng keng keng...
Bạch Kiêu xuất thủ, hai cánh tay biến thành hai ngọn trường thương xuyên phá.
Va chạm với những đòn công kích đánh tới từ tứ phía.
Rõ ràng là tay không, vậy mà khi ma sát lại tóe ra những tia lửa kim loại.
Bàn tay hắn xòe ra, giống như một cái roi cuồng bạo quất mạnh ra ngoài.
Trực tiếp đánh nổ một bóng dáng khô lâu bên trái.
Bước chân đạp mạnh xuống đất, giẫm thành một cái hố sâu.
Cả người xoay người va chạm, giống như một chiếc xe tăng ngang ngược càn quét.
Hai tên lính khô lâu cầm kiếm phía sau, trực tiếp bị đâm nát thành từng mảnh.
Bạch Kiêu vừa đánh vừa lui, trong lòng thầm kinh hãi.
Mặc dù thoạt nhìn hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong. Nhưng thực lực của những binh sĩ khô lâu này khiến Bạch Kiêu kinh ngạc. So với đầu người chim mà hắn gặp phải trong ác mộng đáng sợ lần trước, sức chiến đấu đơn lẻ của đám binh khô lâu này ít nhất mạnh hơn gấp hai ba lần. Đặc biệt là một vài bộ khôi giáp chưa hoàn toàn bị han gỉ hư hỏng, các đường vân đồ đằng trên bề mặt đột ngột sáng lên, có thể hình thành một sự bộc phát trong nháy mắt.
Dựa vào lợi thế vũ khí, trên người Bạch Kiêu xuất hiện một vệt màu bạc đậm.
Dường như chỉ một chút nữa là có thể rạch phá làn da hắn.
"Cư xá Dương Quang chỉ là tân thủ thôn sao?"
Thân hình hắn lóe lên, tránh được một thanh trảm mã đao lớn đang chém tới.
Bạch Kiêu xuất hiện ở cách đó mười mét.
Nếu như nhìn từ trên cao xuống.
Xung quanh một vòng, đột nhiên xuất hiện dày đặc gần trăm tên khô lâu binh.
Trong đó có một số bộ áo giáp hoặc vũ khí hơi phát sáng.
Mang theo một luồng khí tức cường hãn có thể gây ra uy hiếp.
Vụt!
Đám khô lâu binh nhất loạt xông lên, lại duy trì trật tự chiến trường.
Tựa như có quan chỉ huy chỉ đạo đám lão binh, tiến hành vây giết!
Một cỗ sát khí nồng đậm mãnh liệt ép về phía Bạch Kiêu.
Ầm! ! !
Đột nhiên, một cây cột đồ đằng màu đen dài năm sáu mét, hóa thành một tia chớp, cuồng bạo quét ngang xung quanh. Cán cột mang theo lực lượng to lớn.
Phanh phanh phanh phanh...
Lập tức, hơn mười tên khô lâu binh bị đánh bay như thể bị đại sư quét bàn. Nhao nhao bay ngược, có kẻ vũ khí gãy nát, có kẻ lại trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh.
Từng đạo hắc khí, từ trên thi thể bọn chúng bay ra.
Quay tròn trong không trung rồi biến mất vào mu bàn tay Bạch Kiêu.
Đông!
Một cây cột lớn, đâm mạnh xuống trước mặt Bạch Kiêu.
Rầm rầm.
Cây đá nhanh chóng sinh trưởng, các hoa văn xoắn ốc trên bề mặt từng tấc một sáng lên.
Cuối cùng, hình thành một cây đại thụ lớn.
Trên cây, từng người một Thạch Đầu Nhân quả chín rụng xuống đất, tay nắm đao đá cùng kiếm đá, lăn mình một cái. Nhao nhao biến thành đội ngũ xông về bốn phía.
Thạch Đầu Nhân màu đen, Khô Lâu binh màu trắng.
Từ trên cao quan sát.
Mặt đất, một đoàn kiến đen cùng một đoàn kiến trắng điên cuồng chém giết, tiếng binh khí va chạm, tiếng thân thể vỡ nát vang lên liên tục.
Nhưng không ai kêu thảm.
Hai cỗ thế lực im lặng không ngừng giết chóc, không ngừng tàn lụi.
Cho đến khi cuối cùng phân ra thắng bại mới thôi.
Nếu không, sẽ không ngừng chiến.
Trong chiến trường ở giữa, Đồ Đằng Cự Tượng thân thể cao lớn, thủ hộ cây đá phía sau từng hơi thở một. Nó giơ một bàn tay lớn lên, làm thành bệ đỡ để Bạch Kiêu có thể đứng vững trên đó. Bạch Kiêu ở độ cao bốn mét, một tay đặt lên lồng ngực Đồ Đằng Cự Tượng. Khô lâu ấn ký hắc khí, không ngừng chui vào trong đó.
Tứ phía, một khi có khô lâu binh bị giết chết.
Liền có một sợi khí sợ hãi, bị hút tới từ nơi xa.
Mà khô lâu ấn ký chỉ là chuyển một cái.
Chưa đến một giây đồng hồ, trực tiếp rót vào hạch tâm sợ hãi của Cự Tượng.
Khiến cho viên đá quý hình thoi màu tím càng ngày càng đậm.
Vào lúc này, hiển nhiên hình thành một loại động cơ vĩnh cửu khác biệt.
Đồ Đằng Cự Tượng, sừng sững bất động, triệu hồi Thạch Đầu Nhân, đi giết chóc những Khô Lâu binh xung quanh. Khô Lâu binh bị giết, xuất hiện hắc khí, hắc khí bị Đồ Đằng Cự Tượng hấp thụ, cung cấp năng lượng, lần nữa triệu hồi nhiều Thạch Đầu Nhân hơn.
Bạch Kiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút hài lòng.
Lúc đầu hắn đang đau đầu, làm sao bổ sung năng lượng cho hạch tâm sợ hãi của Đồ Đằng Cự Tượng. Ngủ gật có người đưa gối, giải pháp đã xuất hiện.
Biên giới mộ địa đế quốc.
Sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân, thật ra so với Khô Lâu binh không bằng.
Cần đến hai người trở lên mới có thể chống lại một tên Khô Lâu binh.
Rõ ràng, binh chủng Thạch Đầu Nhân yếu kém hơn không ít.
Nhưng Đồ Đằng Cự Tượng, tiêu hao một đạo khí sợ hãi, có thể triệu hồi năm sáu tên Thạch Đầu Nhân. Trực tiếp tạo thành chiến thuật biển người, đè chết đối phương.
Bạch Kiêu đứng trên cao nhìn xuống cuộc chiến đấu này.
Nếu như hắn tự mình động thủ, không biết có thể thắng được không.
Những khô lâu binh có tổ chức này, cùng tiến cùng lui, không ngừng tiêu hao thể lực của Bạch Kiêu, rất phiền phức. Một mình hắn đối mặt tất nhiên sẽ cảm thấy đau đầu.
Nhưng Đồ Đằng Cự Tượng lại dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Bạch Kiêu nhìn những luồng khí sợ hãi, rót vào viên đá quý màu tím bên trong.
Màu sắc của viên đá càng ngày càng đậm, vòng xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh.
Cho đến một thời khắc nào đó.
Nó ngừng hấp thu khí sợ hãi, hạch tâm đã đạt đến dung lượng cực hạn.
Khoảng 150 đầu!
Dung lượng hạch tâm của Đồ Đằng Cự Tượng là 150 đạo khí sợ hãi.
Bàn tay phải Bạch Kiêu đặt lên bề mặt viên đá quý, từ trên thân Đồ Đằng Cự Tượng cảm nhận được một loại khát vọng, khát vọng đi thôn phệ những hạch tâm sợ hãi khác?
Hắn chậm rãi quay đầu.
Xung quanh Đồ Đằng Cự Tượng, vây quanh mấy trăm tên Thạch Đầu Nhân màu đen.
Khô Lâu binh trong khu vực này đã bị tàn sát gần hết.
Đám Thạch Đầu Nhân không còn mục tiêu, giơ vũ khí lên một cách mờ mịt đứng tại chỗ.
Bạch Kiêu ngẩng đầu, nhìn về phía xa.
Động tĩnh chiến đấu bên này, dường như đã thu hút thứ gì đó từ nơi sâu thẳm của mộ địa đế quốc. Nơi đó bụi mù cuồn cuộn, phảng phất có cự thú lao tới.
Tiếng gầm gừ chói tai, âm thanh dội vào tai kịch liệt.
Ầm...
Đại não hoảng hốt, không gian rung động.
Thân ảnh Bạch Kiêu trong nháy mắt rời khỏi ác mộng kinh hoàng, biến mất không thấy.
Đồ Đằng Cự Tượng khổng lồ, cũng hóa thành một đám sát khí màu máu biến mất.
...
Thế giới hiện thực, buổi sáng.
Các công nhân xây dựng đang vận chuyển cánh cổng sắt xoắn vặn.
Theo yêu cầu của chủ nhà, thay mới cánh cổng sắt giống y kiểu cũ.
Trong biệt thự, tầng ba, ban công hình bán nguyệt lộ thiên.
Một chiếc bàn ăn màu lam bày ra ở chỗ này, trên mặt bàn bày bữa sáng.
Một người thanh niên cường tráng mặc áo đen, ngồi trên ghế nhựa màu trắng.
Cảm nhận được làn gió nhẹ thổi vào mặt, hít thở không khí trong lành.
Hắn ngẩng đầu, thoáng nhìn ánh bình minh dịu dàng của buổi sớm mai.
"Tút."
Điện thoại vang lên.
"Alo?"
"Alo, Bạch Kiêu. Mau đến tổng bộ một chuyến, tất cả hạch tâm đệ tử đều phải có mặt đầy đủ. Một tiếng nữa, chúng ta đến hiệp hội Thượng Võ thành Hoài Thủy!"
"Hiệp hội Thượng Võ, muốn ra tay!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận