Thánh Quyền !
Chương 183: Hung Điểu lưu Bạch Kiêu, bí võ giới dương danh!
"Chương 183: Hung Điểu lưu Bạch Kiêu, bí võ giới dương danh!"
"Thật can đảm!"
"Ngươi!"
"Tiểu tử, ngươi biết rõ chính mình đang làm gì sao! ?"
"Nhóm chúng ta vừa rồi đã nhắc nhở qua ngươi, lại còn dám động thủ! ?"
Thời khắc này, ba đạo thân ảnh, cách lôi đài chỉ có không đến một mét. Vừa rồi, Bạch Kiêu trực tiếp ra tay, không hề nghe khuyên can, đem Hình Liệt tại chỗ đánh thành trọng thương, hành vi này đã triệt để chọc giận ba người. Phía sau, những người khác của Liệt Hỏa vũ quán đang xông tới, sẽ xem xét tình hình của Hình Liệt. Mà bọn họ ba người, lại muốn lập tức khiến Bạch Kiêu phải trả giá đắt vì hành vi không hề kiêng kỵ của mình!
Ba tên trưởng lão này, một người ở phía trước, hai người ở phía sau.
Người dẫn đầu, là Hùng trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán, có thâm niên rất sâu, đã bước vào cảnh giới Vũ Đấu gia mấy chục năm, có kỹ xảo đấu pháp cùng kinh nghiệm chiến đấu rất thành thạo. Hắn ở trong ba cửa ải tinh khí thần của cảnh giới Vũ Đấu gia đã tiến rất xa, tinh đã hoàn toàn bù đắp, khí cũng đạt trình độ cao.
Một thân tinh khí hùng hậu, theo khí thế bộc phát, tràn ra ngoài bao phủ lấy bề mặt cơ thể. Giống như hiện lên một tầng giáp sắt nặng nề cường hãn.
Hắn mặc một bộ đồ đấu màu đỏ, vải vóc căng phồng lên vì cơ bắp trên vai, một đôi cánh tay cường tráng hơi ngăm đen, dường như muốn làm nổ tung tay áo. Toàn bộ thân hình của hắn rõ ràng cao lớn hơn những trưởng lão khác một vòng.
Ở tầng lớp chiến lực cao nhất của Liệt Hỏa vũ quán, chỉ có quán chủ, phó quán chủ, đại trưởng lão ba vị trí đặc biệt. Còn lại đều là những trưởng lão bình thường, không có kiểu phân chia kéo dài như nhị trưởng lão tam trưởng lão. Nhưng, với thực lực của Hùng trưởng lão, nếu một ngày Liệt Hỏa vũ quán thực sự muốn phân chia như vậy, ông chắc chắn là người cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí nhị trưởng lão, tam trưởng lão.
"Tiểu tử, xuống đây cho ta!"
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía trước. Bạch Kiêu lúc này đang ở trên cao nhìn xuống, trong mắt không hề che giấu sự ngông cuồng và bá khí, hoàn toàn không xem ba trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán ra gì. Thậm chí, vẻ mặt lạnh lùng của hắn còn lộ ra một chút trào phúng.
"Ha ha, làm gì phải che giấu?"
"Ba người các ngươi, nếu muốn thì cùng lên đi, ta không có nhiều thời gian!"
Ba tên trưởng lão Liệt Hỏa vũ quán nhanh chóng bao vây lôi đài.
Dường như bị câu nói này của Bạch Kiêu đâm trúng tim đen, ngay lập tức, sắc mặt của bọn họ tối sầm lại.
"Cuồng vọng!" Một người không giữ được bình tĩnh lập tức xuất thủ, hắn nhảy lên, cả người trong nháy mắt tiến vào hình thức chiến đấu của Vũ Đấu gia, thân thể gầy gò được bao bọc trong tần suất mô lấp lóe. Tốc độ của gã trưởng lão gầy gò tăng vọt, mũi chân vừa chạm đất đã tạo ra một đường vòng cung màu đỏ vượt quá mười mét, đột ngột áp sát.
Cộp!
Một cước đá ngang mang theo hỏa diễm hung mãnh đá ra, trực tiếp đá ra ba cái tàn ảnh liên tục trong không trung, cuối cùng va chạm với một bóng đen.
Bành!
Ánh lửa nổ tung, tiếng oanh kích kinh người, trong một giây đã nối liền thành một mảng.
Chỉ thấy trưởng lão này tu luyện một loại thối pháp hỏa diễm nào đó, vừa hung vừa vội, nhanh như thiểm điện, tốc độ ra chân thậm chí còn nhanh hơn tốc độ người khác ra quyền. Từng đạo ảnh thối màu đỏ xuất hiện hai bên cơ thể Bạch Kiêu, mang theo cự lực đủ để đá vỡ một cây cột thép. Lúc này, cho dù là một cao thủ khổ luyện bình thường, cũng sẽ bị hắn đá tới đá lui như bóng da, dẫn đến nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng, thân hình khổng lồ bên trong những cái bóng mờ vẫn im lặng không nói, giống như một cái chuông đồng nặng nề bịt kín. Mỗi lần hai bên va chạm kịch liệt đều sẽ gây ra rung động điên cuồng cho lôi đài. Tình huống này, chỉ duy trì trong một thời gian ngắn. Vì gã trưởng lão này rất nhanh liền không chịu nổi, lực phản chấn ngày càng mạnh mẽ khiến đôi chân trải qua thiên chuy bách luyện của gã chợt run lên, phát đau nhức, khó có thể nâng lên lần nữa.
"Cước công rất tinh xảo, thu phóng tự nhiên, tàn nhẫn lăng lệ, có thể nói chiêu nào cũng nhắm vào điểm yếu của cơ thể người. Chỉ tiếc, đối với ta mà nói, vô dụng..."
Bạch Kiêu chậm rãi ngẩng đầu, sự khôn ngoan kinh thế trong mắt hắn dần biến mất. Ánh mắt của hắn nhìn về phía trưởng lão cách đó không xa, rồi híp lại, tiếp tục nói.
"Ta cũng có một chiêu thối pháp, mời ngươi lĩnh giáo thử một chút!"
Rắc, thân hình khổng lồ cuối cùng cũng động, chậm rãi bước về phía trước một bước.
"Ha." Trưởng lão gầy gò cười lạnh một tiếng, hoàn toàn lơ đãng. Hung Điểu lưu không có bí tịch thối pháp nào cao thâm, trong các trận chiến trước, Bạch Kiêu cũng chỉ thể hiện được sự khổ luyện cùng quyền pháp. Dù có biết chút thối pháp, chắc cũng chỉ có uy lực bình thường...
"Cái gì!?"
"Bành! ! ! !"
Như thể núi lửa chết im bỗng nhiên bộc phát.
Nham thạch nóng bỏng cuộn trào mãnh liệt phun trào lên trời cao mấy trăm mét!
Bạch Kiêu đá ra một cước, bên trong thân thể cường hãn ẩn chứa loại lực lượng viễn cổ giống nhau, gầm thét đạt đến đỉnh điểm. Ống quần hắn nổ tung, từng thớ cơ bắp nổi lên, có thể so với một cột điện lớn vung ngang, không khí bị đá đến nổ tung.
Không có kỹ xảo, tất cả đều là man lực! ! !
"Đây là loại thối pháp gì!"
Bịch một tiếng vang thật lớn!
Thân hình màu đỏ có vẻ gầy gò, giống như cưỡi mây lướt gió, bay điên cuồng ra ngoài. Lưng của hắn đâm mạnh vào lưới sắt, những sợi thép hợp kim dày đặc bị biến dạng cực độ, chưa đầy nửa giây đã phát ra những tiếng kêu chói tai gần như đứt gãy. Cuối cùng vẫn không ngăn cản được, hoàn toàn bị xé ra một lỗ hổng.
Một cái bóng mơ hồ, nghiêng ngả bay ra ngoài.
Trên lôi đài.
Bạch Kiêu chậm rãi thu hồi động tác ra chân.
Bắp chân phía trước của hắn vẫn còn bốc lên hơi khói nóng bỏng.
"Xùy!"
Phía sau đột nhiên có một tiếng đánh tới.
Hắn đột ngột xoay người, vung quyền đập lên, giữa không trung đánh trật một dấu quyền màu đỏ đang vung tới, tựa như thương kiếm. Đó là một trưởng lão khác của Liệt Hỏa vũ quán, hai nắm đấm của ông ta như sấm sét và lửa, vung vẩy lên có thể phát ra lực lượng và âm thanh giống như thuốc nổ. Chính là Lôi Hỏa quyền ấn của Liệt Hỏa vũ quán!
Loại quyền pháp này đặc biệt tinh thông bộc phát trong thời gian ngắn, uy lực kinh người.
Thường thường, chỉ trong vài cú đấm, sẽ dồn hết khí lực, tồi khô lạp hủ phá hủy địch nhân. Nhưng sau khi qua đợt bộc phát mạnh mẽ đầu tiên, sau đó sẽ có một sự suy sụp rõ ràng. Điển hình là "ngươi không chết thì ta vong!"
"Thiên lôi!"
"Địa hỏa!"
Trưởng lão này giờ phút này ở trong trạng thái cực kỳ đáng sợ, tinh khí thần mênh mông trong cơ thể ông ta dường như hóa thành một lượng lớn thuốc nổ trong chớp mắt, thiêu đốt và phát nổ. Tất cả ngũ quan của ông dường như đều bị ngọn lửa bao phủ, đôi nắm đấm đỏ thẫm quét ngang một cách vô địch.
"Keng keng keng keng keng!"
Hai cái bóng đỏ thẫm, đen sạm, phát ra từng tiếng va chạm kinh khủng trên lôi đài. Lớp da cao su trên mặt đất bị nứt ra từng mảng, luồng khí điên cuồng gào thét trào lên.
Mắt thường có thể thấy, bóng dáng màu đỏ không ngừng vây quanh cự ảnh màu đen, tấn công điên cuồng. Uy thế và tiếng vang của nó vượt xa những gì thấy ở các cuộc thi đấu giao lưu võ thuật cá nhân trước đó, càng thêm khoa trương và đáng kinh ngạc. Đây không phải là trận chiến giữa các đệ tử lưu phái, mà là cuộc chiến giữa các trưởng lão cấp cao!
Cái gọi là đệ tử nòng cốt, khi đối mặt với loại cảnh tượng này, căn bản không thể tham gia vào. Cưỡng ép xen vào cũng chỉ có thể trụ được trong chốc lát rồi sẽ thổ huyết mà ra.
"Quá mạnh... Quá rung động!"
Trên khán đài, một đệ tử há hốc mồm nói trong sự hỗn loạn.
"Đây chính là dáng vẻ khi chiến lực của Vũ Đấu gia được triển khai toàn bộ sao? Cái lôi đài hợp kim của năm nhất đại học này sắp bị đánh nát rồi! Hoàn toàn không thể so sánh với các trận đấu cá nhân trước đây..."
Người bên cạnh ngu ngơ đáp lời.
"Đại sư huynh Bạch Kiêu của Hung Điểu lưu, chẳng lẽ sau khi đánh bại Hình Liệt của Liệt Hỏa vũ quán, còn muốn tiếp tục tái chiến với ba trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán sao? Thật điên cuồng! Người này... Người này, đơn giản là muốn vô địch!" Một đệ tử nòng cốt của một lưu phái, từ chiến trường kịch liệt trên lôi đài cảm nhận được một cỗ bá đạo khí phách đang dần ngưng tụ. Một niềm tin ta là vô địch, điên cuồng phát tán.
Bốp!
Bạch Kiêu đột nhiên bước lên trước một bước, đánh ra một chưởng.
Bàn tay rộng lớn của hắn, va chạm cứng rắn với nắm đấm lôi hỏa như đạn pháo. Cự lực phun ra, quét ngang một cách bá đạo, nắm đấm của đối phương không những bị bàn tay cản lại mà còn bị ép trở về. Bạch Kiêu vậy mà trong giai đoạn bộc phát mạnh mẽ nhất của lôi hỏa quyền ấn, lại lấy mạnh đối mạnh, cứng chọi cứng, áp chế nó hoàn toàn!
"Hô!"
Bạch Kiêu nghiêng người ép về phía trước, lần nữa ép lùi vị trưởng lão kia mang theo khí tức lôi hỏa. Nắm đấm của hắn giơ cao lên, đột nhiên vung ra, không khí xung quanh nổ tung một vòng xoáy, những gợn sóng màu trắng nhạt khuấy động.
"Bành!"
"Rắc rắc rắc rắc..."
Trưởng lão điên cuồng lùi lại, mỗi bước chân giẫm lên đều in lại những dấu chân sâu hoắm.
Bạch Kiêu thân hình lóe lên, cả người hóa thành một cái bóng đen to lớn, xuất hiện quỷ dị sau lưng trưởng lão. Ngực của hắn, những cơ bắp nổi lên phồng lên giống như bức tường rào chắn kiên cố, chặn phía sau gáy trưởng lão. Hai tay dốc xuống, một vầng sắt đỏ hung mãnh xuất hiện, cự lực hừng hực, hai chưởng biến thành tàn ảnh.
"Bành!"
Thời khắc mấu chốt.
Một nắm đấm mạnh mẽ tương tự, hung hăng đánh vào lưng Bạch Kiêu.
Vị trưởng lão dùng lôi hỏa quyền ấn, lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay chặn vào ngực Bạch Kiêu. Tuy nhiên, cũng không gây ra tổn thương, chỉ là mượn lực bay ra ngoài.
"Muốn chạy trốn!?"
Bạch Kiêu tung bộ lao về phía trước, như mãnh hổ vồ mồi.
Khí thế toàn thân của hắn bá liệt vô song, cả người như đã tiến vào một trạng thái đặc biệt nào đó. Dưới vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, dưới vạn sự chú mục, bị ba tên cao thủ cấp trưởng lão cảnh giới Vũ Đấu gia vây công, một loại khí phách và ý vị khó hiểu đang dần tụ tập trong lồng ngực. Lúc này, Bạch Kiêu vô cùng tự tin, tinh khí thần được đẩy lên đến cực điểm!
Vụt!
Thân hình hắn nhấc lên một cơn lốc kinh hoàng, đập vào má bên của vị trưởng lão Liệt Hỏa vũ quán đang điên cuồng lùi lại. Vị trưởng lão này trợn tròn mắt, trong lòng dường như có một nỗi sợ hãi không ngừng nảy sinh: "Tuyệt đối không thể đỡ cú đấm này!"
"Nếu trúng phải cú đấm này, không chết cũng trọng thương! ! !"
Hô!
Đối diện, Bạch Kiêu vung ra nắm đấm. Không khí xung quanh dường như tạo thành một vòng xoáy khí lưu màu trắng, lấy quyền ấn làm trung tâm, điên cuồng tụ tập lại.
"Tê!"
Nắm đấm sắt màu đỏ hiện lên ánh kim loại, kéo ra mọi thứ.
"Bành! ! !"
Một tiếng nổ như địa chấn, đột nhiên bùng phát.
Cái lôi đài hợp kim cỡ lớn của buổi giao lưu võ thuật lần này, lại bị Bạch Kiêu trực tiếp dùng một cú đấm đánh nát, những vết nứt đen ngòm sâu hoắm lớn bằng cánh tay lan rộng ra. Từng mảnh vỡ văng ra xung quanh như tiên nữ tung hoa, nóng rực hổi.
Những người xem ở phía dưới sân vận động Liệt Hỏa.
Đều cảm giác rõ rệt được mông và bàn chân tê rần, như thể tiếng sấm nổ bên tai.
Ở giữa lôi đài, nơi bị lõm xuống.
Trong làn khói đen đang bốc lên, Bạch Kiêu xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bên cạnh.
Bên tay phải, vị trưởng lão sử dụng song quyền có sắc mặt tái nhợt, chưa hết bàng hoàng đứng ở đó. Bên cạnh, là một hình ảnh lão giả cường tráng đầy máu me.
Vừa rồi, chính là Hùng trưởng lão bộc phát, cùng vị trưởng lão song quyền hợp lực đánh lệch cú đấm này của Bạch Kiêu, để phần lớn lực lượng đánh xuống mặt lôi đài.
"Vụt!"
Một bóng dáng nhanh chóng lướt tới, xuất hiện lóe lên bên cạnh hai vị trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán. Chính là vị trưởng lão gầy gò ban đầu bị đánh bay ra ngoài, ngũ quan của gã đầy máu, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng lại không bị trọng thương như Hình Liệt. Một phần vì trưởng lão này có cảnh giới Vũ Đấu gia sâu hơn, phần khác vì Bạch Kiêu thật sự không biết thối pháp, cú đá kia hoàn toàn chỉ là man lực.
Phía trước, ba đối thủ cấp Vũ Đấu gia, đứng theo hình tam giác.
Vài luồng khí tức cường hãn giao nhau, ẩn ẩn đối kháng với Bạch Kiêu.
"Ha ha ha, ha ha ha ha!"
Bạch Kiêu vẫn đứng trên những tàn tích cao hơn mặt đất của lôi đài, đột nhiên ở trên cao nhìn xuống cười lớn. Hắn nhìn thấy vẻ thận trọng như lâm đại địch của ba người kia, nhớ lại dáng vẻ ngang ngược vừa mới bắt đầu, chậm rãi nắm tay lại.
"Một đấu ba, dễ như trở bàn tay!"
Sau trận chiến này, đã đến lúc ta nên rời Hoài Thủy thị ra ngoài xem một chút.
Trong lòng Bạch Kiêu nảy ra ý nghĩ như vậy.
Sắc thái trong con ngươi hắn dần ngưng tụ, dần dần bùng cháy. Bạch Kiêu tự lẩm bẩm: "Vậy dùng chiêu này, kết thúc buổi giao lưu võ đạo lần này..."
Bốp!
Hắn đột nhiên bước một bước chân lên phía trước, khí thế kinh khủng gầm thét bùng nổ.
Sau đó, toàn thân Bạch Kiêu như một viên đạn pháo, cứng rắn đánh về phía ba người Hùng trưởng lão. Thân hình lấp lóe, tay hắn nhanh chóng phồng lên. Mu bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay khẽ khép lại, tạo tư thế hư không nắm một quả cầu.
Trong khoảnh khắc này, toàn thân Bạch Kiêu cường thế tiến vào trạng thái Bộc phát của Ba Xà Chi Khu, Huyết Đan ở vị trí đan điền, bắn ra những dòng nước nóng rực. Lượng lớn tinh khí thần trong cơ thể bị dẫn động, một lần nữa tụ tập thành một đoàn.
Giống như một viên cầu vô hình xuất hiện trong lòng bàn tay khẽ vồ.
"Tam chuyển!"
Bàn tay của Bạch Kiêu chuyển động theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng hướng lòng bàn tay lên trên.
Khẽ nhấc một cái!
"Thủy Thiên Hình! ! ! !"
Ầm ầm ầm ầm ầm...
Suối trào nước chảy, đất rung núi chuyển.
Bạch Kiêu nhằm vào ba trưởng lão Liệt Hỏa vũ quán, tung một chưởng. Xung quanh dường như có một luồng nước vô hình không thể ngăn cản tuôn ra, từ bốn phương tám hướng trào lên từng đợt sóng xanh cao mười mấy mét, mang theo một cảm giác kinh khủng khiến người ta ngộp thở. Khí thế to lớn, hóa thành bàn tay lớn, đánh xuống!
Bành! ! !
Hùng trưởng lão, toàn thân gân xanh nổi lên, cơ bắp cuồn cuộn nóng bỏng, bí võ đã luyện cùng sức mạnh thân thể trong nháy mắt phát huy đến cực hạn. Hai trưởng lão bên cạnh Liệt Hỏa vũ quán cũng ở trong trạng thái nghiến răng chống đỡ tương tự.
Ba người hợp sức chống đỡ Thủy Thiên Hình của Bạch Kiêu, điên cuồng giằng co.
"Rắc rắc rắc két..."
Hai chân của vị trưởng lão gầy gò có chút oằn xuống, các khớp xương dường như đột ngột xuất hiện những tiếng nứt gãy, máu tươi từ trong vải vóc chậm rãi thấm ra.
"Phốc phốc..."
Trưởng lão sử dụng quyền ấn, bên này lại càng dứt khoát hơn. Cổ tay đã nứt ra mấy khe hở, máu tươi tràn ra, bởi vì áp lực quá lớn nên trực tiếp bắn ra thành những màn sương máu.
"Xoẹt!"
Ngực Hùng trưởng lão phồng cao lên, từ lỗ mũi phun ra một luồng khí màu trắng.
Ba người dốc hết sức, gần như suy sụp.
Sau vài giây giằng co ngắn ngủi, một cỗ khí lực đã hết.
"Bành! ! !"
Thủy Thiên Hình gào thét lướt qua, hàng ngàn vạn đạo dòng nước xiết vô hình, giống như do tinh khí thần của Bạch Kiêu biến thành, mang theo một lực nghiền ép bành trướng khiến người ta kinh sợ. Vô biên dao động, uy phong lẫm liệt! Quét ngang mọi thứ!
Ba bóng đỏ, thổ huyết trong miệng, bay ngược ra.
Bọn họ đã bại, bại rất triệt để!
Mà Bạch Kiêu, sẽ giẫm lên địa vị và danh vọng của bọn họ, lần đầu tiên dương danh tại giới bí võ! Từ nay về sau, ít nhất là trong giới bí võ ở Hoài Thủy thị và Hằng Quảng thị. Cái tên Hung Điểu lưu Bạch Kiêu này sẽ được rất nhiều người khắc ghi!
"Thật can đảm!"
"Ngươi!"
"Tiểu tử, ngươi biết rõ chính mình đang làm gì sao! ?"
"Nhóm chúng ta vừa rồi đã nhắc nhở qua ngươi, lại còn dám động thủ! ?"
Thời khắc này, ba đạo thân ảnh, cách lôi đài chỉ có không đến một mét. Vừa rồi, Bạch Kiêu trực tiếp ra tay, không hề nghe khuyên can, đem Hình Liệt tại chỗ đánh thành trọng thương, hành vi này đã triệt để chọc giận ba người. Phía sau, những người khác của Liệt Hỏa vũ quán đang xông tới, sẽ xem xét tình hình của Hình Liệt. Mà bọn họ ba người, lại muốn lập tức khiến Bạch Kiêu phải trả giá đắt vì hành vi không hề kiêng kỵ của mình!
Ba tên trưởng lão này, một người ở phía trước, hai người ở phía sau.
Người dẫn đầu, là Hùng trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán, có thâm niên rất sâu, đã bước vào cảnh giới Vũ Đấu gia mấy chục năm, có kỹ xảo đấu pháp cùng kinh nghiệm chiến đấu rất thành thạo. Hắn ở trong ba cửa ải tinh khí thần của cảnh giới Vũ Đấu gia đã tiến rất xa, tinh đã hoàn toàn bù đắp, khí cũng đạt trình độ cao.
Một thân tinh khí hùng hậu, theo khí thế bộc phát, tràn ra ngoài bao phủ lấy bề mặt cơ thể. Giống như hiện lên một tầng giáp sắt nặng nề cường hãn.
Hắn mặc một bộ đồ đấu màu đỏ, vải vóc căng phồng lên vì cơ bắp trên vai, một đôi cánh tay cường tráng hơi ngăm đen, dường như muốn làm nổ tung tay áo. Toàn bộ thân hình của hắn rõ ràng cao lớn hơn những trưởng lão khác một vòng.
Ở tầng lớp chiến lực cao nhất của Liệt Hỏa vũ quán, chỉ có quán chủ, phó quán chủ, đại trưởng lão ba vị trí đặc biệt. Còn lại đều là những trưởng lão bình thường, không có kiểu phân chia kéo dài như nhị trưởng lão tam trưởng lão. Nhưng, với thực lực của Hùng trưởng lão, nếu một ngày Liệt Hỏa vũ quán thực sự muốn phân chia như vậy, ông chắc chắn là người cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí nhị trưởng lão, tam trưởng lão.
"Tiểu tử, xuống đây cho ta!"
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía trước. Bạch Kiêu lúc này đang ở trên cao nhìn xuống, trong mắt không hề che giấu sự ngông cuồng và bá khí, hoàn toàn không xem ba trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán ra gì. Thậm chí, vẻ mặt lạnh lùng của hắn còn lộ ra một chút trào phúng.
"Ha ha, làm gì phải che giấu?"
"Ba người các ngươi, nếu muốn thì cùng lên đi, ta không có nhiều thời gian!"
Ba tên trưởng lão Liệt Hỏa vũ quán nhanh chóng bao vây lôi đài.
Dường như bị câu nói này của Bạch Kiêu đâm trúng tim đen, ngay lập tức, sắc mặt của bọn họ tối sầm lại.
"Cuồng vọng!" Một người không giữ được bình tĩnh lập tức xuất thủ, hắn nhảy lên, cả người trong nháy mắt tiến vào hình thức chiến đấu của Vũ Đấu gia, thân thể gầy gò được bao bọc trong tần suất mô lấp lóe. Tốc độ của gã trưởng lão gầy gò tăng vọt, mũi chân vừa chạm đất đã tạo ra một đường vòng cung màu đỏ vượt quá mười mét, đột ngột áp sát.
Cộp!
Một cước đá ngang mang theo hỏa diễm hung mãnh đá ra, trực tiếp đá ra ba cái tàn ảnh liên tục trong không trung, cuối cùng va chạm với một bóng đen.
Bành!
Ánh lửa nổ tung, tiếng oanh kích kinh người, trong một giây đã nối liền thành một mảng.
Chỉ thấy trưởng lão này tu luyện một loại thối pháp hỏa diễm nào đó, vừa hung vừa vội, nhanh như thiểm điện, tốc độ ra chân thậm chí còn nhanh hơn tốc độ người khác ra quyền. Từng đạo ảnh thối màu đỏ xuất hiện hai bên cơ thể Bạch Kiêu, mang theo cự lực đủ để đá vỡ một cây cột thép. Lúc này, cho dù là một cao thủ khổ luyện bình thường, cũng sẽ bị hắn đá tới đá lui như bóng da, dẫn đến nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng, thân hình khổng lồ bên trong những cái bóng mờ vẫn im lặng không nói, giống như một cái chuông đồng nặng nề bịt kín. Mỗi lần hai bên va chạm kịch liệt đều sẽ gây ra rung động điên cuồng cho lôi đài. Tình huống này, chỉ duy trì trong một thời gian ngắn. Vì gã trưởng lão này rất nhanh liền không chịu nổi, lực phản chấn ngày càng mạnh mẽ khiến đôi chân trải qua thiên chuy bách luyện của gã chợt run lên, phát đau nhức, khó có thể nâng lên lần nữa.
"Cước công rất tinh xảo, thu phóng tự nhiên, tàn nhẫn lăng lệ, có thể nói chiêu nào cũng nhắm vào điểm yếu của cơ thể người. Chỉ tiếc, đối với ta mà nói, vô dụng..."
Bạch Kiêu chậm rãi ngẩng đầu, sự khôn ngoan kinh thế trong mắt hắn dần biến mất. Ánh mắt của hắn nhìn về phía trưởng lão cách đó không xa, rồi híp lại, tiếp tục nói.
"Ta cũng có một chiêu thối pháp, mời ngươi lĩnh giáo thử một chút!"
Rắc, thân hình khổng lồ cuối cùng cũng động, chậm rãi bước về phía trước một bước.
"Ha." Trưởng lão gầy gò cười lạnh một tiếng, hoàn toàn lơ đãng. Hung Điểu lưu không có bí tịch thối pháp nào cao thâm, trong các trận chiến trước, Bạch Kiêu cũng chỉ thể hiện được sự khổ luyện cùng quyền pháp. Dù có biết chút thối pháp, chắc cũng chỉ có uy lực bình thường...
"Cái gì!?"
"Bành! ! ! !"
Như thể núi lửa chết im bỗng nhiên bộc phát.
Nham thạch nóng bỏng cuộn trào mãnh liệt phun trào lên trời cao mấy trăm mét!
Bạch Kiêu đá ra một cước, bên trong thân thể cường hãn ẩn chứa loại lực lượng viễn cổ giống nhau, gầm thét đạt đến đỉnh điểm. Ống quần hắn nổ tung, từng thớ cơ bắp nổi lên, có thể so với một cột điện lớn vung ngang, không khí bị đá đến nổ tung.
Không có kỹ xảo, tất cả đều là man lực! ! !
"Đây là loại thối pháp gì!"
Bịch một tiếng vang thật lớn!
Thân hình màu đỏ có vẻ gầy gò, giống như cưỡi mây lướt gió, bay điên cuồng ra ngoài. Lưng của hắn đâm mạnh vào lưới sắt, những sợi thép hợp kim dày đặc bị biến dạng cực độ, chưa đầy nửa giây đã phát ra những tiếng kêu chói tai gần như đứt gãy. Cuối cùng vẫn không ngăn cản được, hoàn toàn bị xé ra một lỗ hổng.
Một cái bóng mơ hồ, nghiêng ngả bay ra ngoài.
Trên lôi đài.
Bạch Kiêu chậm rãi thu hồi động tác ra chân.
Bắp chân phía trước của hắn vẫn còn bốc lên hơi khói nóng bỏng.
"Xùy!"
Phía sau đột nhiên có một tiếng đánh tới.
Hắn đột ngột xoay người, vung quyền đập lên, giữa không trung đánh trật một dấu quyền màu đỏ đang vung tới, tựa như thương kiếm. Đó là một trưởng lão khác của Liệt Hỏa vũ quán, hai nắm đấm của ông ta như sấm sét và lửa, vung vẩy lên có thể phát ra lực lượng và âm thanh giống như thuốc nổ. Chính là Lôi Hỏa quyền ấn của Liệt Hỏa vũ quán!
Loại quyền pháp này đặc biệt tinh thông bộc phát trong thời gian ngắn, uy lực kinh người.
Thường thường, chỉ trong vài cú đấm, sẽ dồn hết khí lực, tồi khô lạp hủ phá hủy địch nhân. Nhưng sau khi qua đợt bộc phát mạnh mẽ đầu tiên, sau đó sẽ có một sự suy sụp rõ ràng. Điển hình là "ngươi không chết thì ta vong!"
"Thiên lôi!"
"Địa hỏa!"
Trưởng lão này giờ phút này ở trong trạng thái cực kỳ đáng sợ, tinh khí thần mênh mông trong cơ thể ông ta dường như hóa thành một lượng lớn thuốc nổ trong chớp mắt, thiêu đốt và phát nổ. Tất cả ngũ quan của ông dường như đều bị ngọn lửa bao phủ, đôi nắm đấm đỏ thẫm quét ngang một cách vô địch.
"Keng keng keng keng keng!"
Hai cái bóng đỏ thẫm, đen sạm, phát ra từng tiếng va chạm kinh khủng trên lôi đài. Lớp da cao su trên mặt đất bị nứt ra từng mảng, luồng khí điên cuồng gào thét trào lên.
Mắt thường có thể thấy, bóng dáng màu đỏ không ngừng vây quanh cự ảnh màu đen, tấn công điên cuồng. Uy thế và tiếng vang của nó vượt xa những gì thấy ở các cuộc thi đấu giao lưu võ thuật cá nhân trước đó, càng thêm khoa trương và đáng kinh ngạc. Đây không phải là trận chiến giữa các đệ tử lưu phái, mà là cuộc chiến giữa các trưởng lão cấp cao!
Cái gọi là đệ tử nòng cốt, khi đối mặt với loại cảnh tượng này, căn bản không thể tham gia vào. Cưỡng ép xen vào cũng chỉ có thể trụ được trong chốc lát rồi sẽ thổ huyết mà ra.
"Quá mạnh... Quá rung động!"
Trên khán đài, một đệ tử há hốc mồm nói trong sự hỗn loạn.
"Đây chính là dáng vẻ khi chiến lực của Vũ Đấu gia được triển khai toàn bộ sao? Cái lôi đài hợp kim của năm nhất đại học này sắp bị đánh nát rồi! Hoàn toàn không thể so sánh với các trận đấu cá nhân trước đây..."
Người bên cạnh ngu ngơ đáp lời.
"Đại sư huynh Bạch Kiêu của Hung Điểu lưu, chẳng lẽ sau khi đánh bại Hình Liệt của Liệt Hỏa vũ quán, còn muốn tiếp tục tái chiến với ba trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán sao? Thật điên cuồng! Người này... Người này, đơn giản là muốn vô địch!" Một đệ tử nòng cốt của một lưu phái, từ chiến trường kịch liệt trên lôi đài cảm nhận được một cỗ bá đạo khí phách đang dần ngưng tụ. Một niềm tin ta là vô địch, điên cuồng phát tán.
Bốp!
Bạch Kiêu đột nhiên bước lên trước một bước, đánh ra một chưởng.
Bàn tay rộng lớn của hắn, va chạm cứng rắn với nắm đấm lôi hỏa như đạn pháo. Cự lực phun ra, quét ngang một cách bá đạo, nắm đấm của đối phương không những bị bàn tay cản lại mà còn bị ép trở về. Bạch Kiêu vậy mà trong giai đoạn bộc phát mạnh mẽ nhất của lôi hỏa quyền ấn, lại lấy mạnh đối mạnh, cứng chọi cứng, áp chế nó hoàn toàn!
"Hô!"
Bạch Kiêu nghiêng người ép về phía trước, lần nữa ép lùi vị trưởng lão kia mang theo khí tức lôi hỏa. Nắm đấm của hắn giơ cao lên, đột nhiên vung ra, không khí xung quanh nổ tung một vòng xoáy, những gợn sóng màu trắng nhạt khuấy động.
"Bành!"
"Rắc rắc rắc rắc..."
Trưởng lão điên cuồng lùi lại, mỗi bước chân giẫm lên đều in lại những dấu chân sâu hoắm.
Bạch Kiêu thân hình lóe lên, cả người hóa thành một cái bóng đen to lớn, xuất hiện quỷ dị sau lưng trưởng lão. Ngực của hắn, những cơ bắp nổi lên phồng lên giống như bức tường rào chắn kiên cố, chặn phía sau gáy trưởng lão. Hai tay dốc xuống, một vầng sắt đỏ hung mãnh xuất hiện, cự lực hừng hực, hai chưởng biến thành tàn ảnh.
"Bành!"
Thời khắc mấu chốt.
Một nắm đấm mạnh mẽ tương tự, hung hăng đánh vào lưng Bạch Kiêu.
Vị trưởng lão dùng lôi hỏa quyền ấn, lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay chặn vào ngực Bạch Kiêu. Tuy nhiên, cũng không gây ra tổn thương, chỉ là mượn lực bay ra ngoài.
"Muốn chạy trốn!?"
Bạch Kiêu tung bộ lao về phía trước, như mãnh hổ vồ mồi.
Khí thế toàn thân của hắn bá liệt vô song, cả người như đã tiến vào một trạng thái đặc biệt nào đó. Dưới vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, dưới vạn sự chú mục, bị ba tên cao thủ cấp trưởng lão cảnh giới Vũ Đấu gia vây công, một loại khí phách và ý vị khó hiểu đang dần tụ tập trong lồng ngực. Lúc này, Bạch Kiêu vô cùng tự tin, tinh khí thần được đẩy lên đến cực điểm!
Vụt!
Thân hình hắn nhấc lên một cơn lốc kinh hoàng, đập vào má bên của vị trưởng lão Liệt Hỏa vũ quán đang điên cuồng lùi lại. Vị trưởng lão này trợn tròn mắt, trong lòng dường như có một nỗi sợ hãi không ngừng nảy sinh: "Tuyệt đối không thể đỡ cú đấm này!"
"Nếu trúng phải cú đấm này, không chết cũng trọng thương! ! !"
Hô!
Đối diện, Bạch Kiêu vung ra nắm đấm. Không khí xung quanh dường như tạo thành một vòng xoáy khí lưu màu trắng, lấy quyền ấn làm trung tâm, điên cuồng tụ tập lại.
"Tê!"
Nắm đấm sắt màu đỏ hiện lên ánh kim loại, kéo ra mọi thứ.
"Bành! ! !"
Một tiếng nổ như địa chấn, đột nhiên bùng phát.
Cái lôi đài hợp kim cỡ lớn của buổi giao lưu võ thuật lần này, lại bị Bạch Kiêu trực tiếp dùng một cú đấm đánh nát, những vết nứt đen ngòm sâu hoắm lớn bằng cánh tay lan rộng ra. Từng mảnh vỡ văng ra xung quanh như tiên nữ tung hoa, nóng rực hổi.
Những người xem ở phía dưới sân vận động Liệt Hỏa.
Đều cảm giác rõ rệt được mông và bàn chân tê rần, như thể tiếng sấm nổ bên tai.
Ở giữa lôi đài, nơi bị lõm xuống.
Trong làn khói đen đang bốc lên, Bạch Kiêu xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bên cạnh.
Bên tay phải, vị trưởng lão sử dụng song quyền có sắc mặt tái nhợt, chưa hết bàng hoàng đứng ở đó. Bên cạnh, là một hình ảnh lão giả cường tráng đầy máu me.
Vừa rồi, chính là Hùng trưởng lão bộc phát, cùng vị trưởng lão song quyền hợp lực đánh lệch cú đấm này của Bạch Kiêu, để phần lớn lực lượng đánh xuống mặt lôi đài.
"Vụt!"
Một bóng dáng nhanh chóng lướt tới, xuất hiện lóe lên bên cạnh hai vị trưởng lão của Liệt Hỏa vũ quán. Chính là vị trưởng lão gầy gò ban đầu bị đánh bay ra ngoài, ngũ quan của gã đầy máu, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng lại không bị trọng thương như Hình Liệt. Một phần vì trưởng lão này có cảnh giới Vũ Đấu gia sâu hơn, phần khác vì Bạch Kiêu thật sự không biết thối pháp, cú đá kia hoàn toàn chỉ là man lực.
Phía trước, ba đối thủ cấp Vũ Đấu gia, đứng theo hình tam giác.
Vài luồng khí tức cường hãn giao nhau, ẩn ẩn đối kháng với Bạch Kiêu.
"Ha ha ha, ha ha ha ha!"
Bạch Kiêu vẫn đứng trên những tàn tích cao hơn mặt đất của lôi đài, đột nhiên ở trên cao nhìn xuống cười lớn. Hắn nhìn thấy vẻ thận trọng như lâm đại địch của ba người kia, nhớ lại dáng vẻ ngang ngược vừa mới bắt đầu, chậm rãi nắm tay lại.
"Một đấu ba, dễ như trở bàn tay!"
Sau trận chiến này, đã đến lúc ta nên rời Hoài Thủy thị ra ngoài xem một chút.
Trong lòng Bạch Kiêu nảy ra ý nghĩ như vậy.
Sắc thái trong con ngươi hắn dần ngưng tụ, dần dần bùng cháy. Bạch Kiêu tự lẩm bẩm: "Vậy dùng chiêu này, kết thúc buổi giao lưu võ đạo lần này..."
Bốp!
Hắn đột nhiên bước một bước chân lên phía trước, khí thế kinh khủng gầm thét bùng nổ.
Sau đó, toàn thân Bạch Kiêu như một viên đạn pháo, cứng rắn đánh về phía ba người Hùng trưởng lão. Thân hình lấp lóe, tay hắn nhanh chóng phồng lên. Mu bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay khẽ khép lại, tạo tư thế hư không nắm một quả cầu.
Trong khoảnh khắc này, toàn thân Bạch Kiêu cường thế tiến vào trạng thái Bộc phát của Ba Xà Chi Khu, Huyết Đan ở vị trí đan điền, bắn ra những dòng nước nóng rực. Lượng lớn tinh khí thần trong cơ thể bị dẫn động, một lần nữa tụ tập thành một đoàn.
Giống như một viên cầu vô hình xuất hiện trong lòng bàn tay khẽ vồ.
"Tam chuyển!"
Bàn tay của Bạch Kiêu chuyển động theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng hướng lòng bàn tay lên trên.
Khẽ nhấc một cái!
"Thủy Thiên Hình! ! ! !"
Ầm ầm ầm ầm ầm...
Suối trào nước chảy, đất rung núi chuyển.
Bạch Kiêu nhằm vào ba trưởng lão Liệt Hỏa vũ quán, tung một chưởng. Xung quanh dường như có một luồng nước vô hình không thể ngăn cản tuôn ra, từ bốn phương tám hướng trào lên từng đợt sóng xanh cao mười mấy mét, mang theo một cảm giác kinh khủng khiến người ta ngộp thở. Khí thế to lớn, hóa thành bàn tay lớn, đánh xuống!
Bành! ! !
Hùng trưởng lão, toàn thân gân xanh nổi lên, cơ bắp cuồn cuộn nóng bỏng, bí võ đã luyện cùng sức mạnh thân thể trong nháy mắt phát huy đến cực hạn. Hai trưởng lão bên cạnh Liệt Hỏa vũ quán cũng ở trong trạng thái nghiến răng chống đỡ tương tự.
Ba người hợp sức chống đỡ Thủy Thiên Hình của Bạch Kiêu, điên cuồng giằng co.
"Rắc rắc rắc két..."
Hai chân của vị trưởng lão gầy gò có chút oằn xuống, các khớp xương dường như đột ngột xuất hiện những tiếng nứt gãy, máu tươi từ trong vải vóc chậm rãi thấm ra.
"Phốc phốc..."
Trưởng lão sử dụng quyền ấn, bên này lại càng dứt khoát hơn. Cổ tay đã nứt ra mấy khe hở, máu tươi tràn ra, bởi vì áp lực quá lớn nên trực tiếp bắn ra thành những màn sương máu.
"Xoẹt!"
Ngực Hùng trưởng lão phồng cao lên, từ lỗ mũi phun ra một luồng khí màu trắng.
Ba người dốc hết sức, gần như suy sụp.
Sau vài giây giằng co ngắn ngủi, một cỗ khí lực đã hết.
"Bành! ! !"
Thủy Thiên Hình gào thét lướt qua, hàng ngàn vạn đạo dòng nước xiết vô hình, giống như do tinh khí thần của Bạch Kiêu biến thành, mang theo một lực nghiền ép bành trướng khiến người ta kinh sợ. Vô biên dao động, uy phong lẫm liệt! Quét ngang mọi thứ!
Ba bóng đỏ, thổ huyết trong miệng, bay ngược ra.
Bọn họ đã bại, bại rất triệt để!
Mà Bạch Kiêu, sẽ giẫm lên địa vị và danh vọng của bọn họ, lần đầu tiên dương danh tại giới bí võ! Từ nay về sau, ít nhất là trong giới bí võ ở Hoài Thủy thị và Hằng Quảng thị. Cái tên Hung Điểu lưu Bạch Kiêu này sẽ được rất nhiều người khắc ghi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận