Thánh Quyền !
Chương 230: Có hứng thú gia nhập nhóm chúng ta Di Sơn Quyền sao?
Chương 230: Có hứng thú gia nhập nhóm Di Sơn Quyền chúng ta không?
Cái gọi là Long Tượng Khí Huyết, thật ra là một loại trạng thái thể phách. Người ngoài nghề có lẽ nhìn không ra, nhưng trong mắt người trong nghề thì vô cùng nổi bật. Long Tượng Khí Huyết khiến cho huyết dịch trong thân thể trở nên như keo hồng, sền sệt nặng nề, khi toàn lực vận chuyển sẽ phát ra những tiếng gầm gừ như tiếng rống của Long Tượng đang chạy trong cơ thể. Đồng thời, khí huyết tràn ra ngoài sẽ tạo thành một từ trường nóng bỏng xung quanh, rất uy hiếp.
Còn Kim Cương Hoành Luyện, là sự đặc thù khi nhiều môn công phu khổ luyện cứng rắn đại thành, đồng thời chồng chất lên nhau. Khiến cho người này thúc đẩy công pháp khổ luyện, bề mặt thân thể cường hãn sẽ có một vòng màu vàng kim nhạt không thể nghe thấy, như là hổ phách mật sáp.
Hai điều này là biểu hiện của việc tu luyện thể phách và ngạnh công đến cảnh giới cực sâu! Thậm chí còn ở trên cấp độ Huyết Đan!
Trong mắt Sơn Vương Trần Tu, thần sắc khó hiểu, thoáng có chút ngưng trọng đồng thời lại pha chút kinh hỉ. Hắn là một trong Đông Bộ Thất Tinh, đồng thời cũng là người duy nhất trong Đông Bộ Thất Tinh lấy khổ luyện làm thủ đoạn chủ yếu. Có thể nói, toàn bộ thế hệ trẻ giới Bí Vũ Đông Bộ, không ai tinh thông khổ luyện hơn hắn!
Nhưng mà, sự xuất hiện của Bạch Kiêu đã phá vỡ hiện tượng này. Thủ đoạn ngạnh công khổ luyện của người này, e là tương đương với mình! Dù khẳng định không phải đối thủ của hắn, bởi vì Trần Tu không cảm nhận được khí tức Cực Cảnh từ trên người Bạch Kiêu. Chỉ cần mình thi triển Cực Cảnh, nhất định có thể giành được ưu thế nghiền ép! Nhưng tình huống hiện tại của Bạch Kiêu cũng chính là tương lai của hắn.
Long Tượng Khí Huyết, Kim Cương Hoành Luyện, đây là hai dấu hiệu của người tu luyện khổ luyện bí võ cấp bậc Vũ Đấu gia, có hy vọng bước vào Cực Cảnh. Chỉ cần trên người có một trong hai loại này, tương lai đều có nắm chắc không nhỏ, khi ở cấp độ viên mãn Vũ Đấu gia sẽ bước vào Cực Cảnh. Mà trên người Bạch Kiêu lại xuất hiện cả hai… Sơn Vương Trần Tu lâm vào trầm mặc.
Ước chừng khi tất cả đột phá đến cảnh giới chủ lưu phái, Đông Bộ Thất Tinh sẽ có thêm một khổ luyện Vương Giả được gọi là hung quyền Bạch Kiêu! Thậm chí, xác suất có thể đạt tới tám chín thành trở lên, Cực Cảnh đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Suy nghĩ chỉ chợt lóe lên.
Tại trung tâm diễn võ trường, Trần Tu nhìn chăm chú vào Bạch Kiêu cao lớn cường tráng.
Cơn hứng thú trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
"Tốt!"
Hắn tán thưởng một tiếng, hai tay đột nhiên mở ra, quần áo trên bề mặt cơ thể rách vụn thành từng mảnh. Cơ bắp vốn đã cường tráng, bắt đầu bành trướng với tốc độ kinh người, giống như đê đập bị đào ra lỗ hổng, lực lượng bành trướng như thổi hơi vào quả bóng liên tục chảy vào. Nửa thân trên của Trần Tu cơ bắp cuồn cuộn, dưới lớp cơ bắp màu xám rắn chắc như đá hoa cương là những đường gân xanh nổi lên.
"Lại có thể gặp được cao thủ khổ luyện như vậy!"
Hắn nhếch miệng cười, hàm răng trắng ởn dưới ánh mặt trời khiến người ta phát lạnh cả người. Ở thái dương và trán, mạch máu như rễ cây theo nhịp tim thình thịch nảy lên. Một cỗ nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mênh mông phát ra ngoài.
"Vậy thì, chúng ta luận bàn một hai!"
Sơn Vương Trần Tu cao đã 2m3, nhưng vẫn phải hơi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Kiêu đối diện. Hắn vẫy vẫy tay, lập tức mặt đất rung chuyển.
"Bành!"
Trần Tu dẫn đầu lao ra, hai chân đạp vỡ gạch men sứ. Toàn bộ thân hình khổng lồ một đường ép không khí mà đi. Nửa thân trên ngửa ra sau, giương cung như trăng tròn.
Khi đến gần Bạch Kiêu trong vòng năm mét, một quyền!
"Đông! ! !"
Một tiếng va chạm lớn mà nghẹt thở vang lên, quanh quẩn trong diễn võ trường.
Hai bóng hình lớn, đột nhiên đụng vào nhau.
Nhấc lên một cơn sóng gió cuồng bạo, gạch đá vụn cùng tro bụi bị cuốn lên, lít nha lít nhít bắn về xung quanh, va vào vách tường tạo ra những tiếng lộp bộp.
"Đông! Đông! Đông!"
Trong làn khói bụi, Bạch Kiêu lùi lại ba bước, mỗi một bước đều khiến một vùng xung quanh xuất hiện những vết nứt sâu hoắm. Đến bước thứ ba, chân phải như máy đóng cọc hung hăng nện xuống đất, cả người mới ổn định. Hai tay hắn giao nhau trước ngực, bàn tay bằng thép đúc chặt lấy một cổ tay.
Gân xanh nổi lên dưới da, cánh tay cường hãn bành trướng dữ dội, giữa bàn tay và cổ tay phát ra những âm thanh răng rắc giằng co, ẩn hiện những đốm lửa đỏ. Cứ như va chạm không phải giữa đôi tay mà là hai tấm thép.
"Thế mà chỉ lùi ba bước!"
"Ha ha ha, lực lượng của ngươi còn trên cả tưởng tượng của ta!"
"Tiếp theo, ngươi và ta không sử dụng bất kỳ chiêu thức hay thủ đoạn nào, thuần lấy nhục thân đối bính thế nào?" Ở phía trước, tiếng vang ầm ầm của Sơn Vương Trần Tu vọng tới.
"Ta đang có ý đó!"
Ánh mắt Bạch Kiêu dần trở nên nóng bỏng, ở vị trí tim phảng phất có một dòng nước nóng đang cuộn trào. Sức mạnh mênh mông trong cơ thể hắn như thủy triều gào thét.
"XÌ......"
Một tiếng trầm đục vang lên, Bạch Kiêu cuối cùng không áp chế nổi khí huyết cuồng bạo tán loạn trong thân thể, một luồng khí thực chất mang theo hơi nước trắng bốc lên. Như cuồng phong nổi lên, thổi quần áo phồng lên, mang theo những tiếng gió ô ô.
"Bành!"
Hắn một quyền đẩy lui Sơn Vương Trần Tu, đồng thời hạ thấp trọng tâm, cơ bắp hai chân bộc phát. Bạch Kiêu cả người như đạn pháo xông ra ngoài, cơ bắp vai cường tráng ngửa ra sau, một cái kéo duỗi, giống như roi sắt đột ngột quất ra!
Cánh tay đỏ sẫm hiện lên hình vòng cung, từng tấc từng tấc đánh nổ không khí.
"Keng! ! !"
Trong mắt Sơn Vương Trần Tu lóe lên tinh mang, xoay người xuất quyền, cánh tay cường hãn cũng vung ra. Hai bên va chạm mạnh mẽ giữa không trung.
Nhưng vì Bạch Kiêu là cuồng xông đến, mang theo lực xung kích. Toàn bộ thân hình khổng lồ của Sơn Vương Trần Tu đột ngột bị đẩy ra ngoài, hai chân hắn hung hăng bám vào mặt đất, nơi đi qua gạch đá bay tung tóe, đất xi măng cũng nứt toác.
"Đông!"
Lưng trần vạm vỡ của Trần Tu, hung hăng đập vào vách tường, khiến tường xám rơi lả tả. Hắn khẽ quát một tiếng, quay người về phía trước, va một khuỷu tay. Vừa hay đụng độ với quyền cước tiếp tục đánh tới của Bạch Kiêu, cả hai triệt tiêu lẫn nhau, mặt đất rung chuyển.
"Ha ha ha..."
Trần Tu cười lớn và lao tới, toàn bộ thân hình trong quá trình này phảng phất trở nên càng thêm to lớn thô kệch, những đường gân máu xanh đen dưới da tựa như những thanh thép xoắn lại, cơ bắp cao lên như đá cẩm thạch. Kinh lạc như rắn nhỏ uốn lượn bò đầy nửa mặt, càng lộ rõ thể phách hung tợn cường kiện!
Hắn một trảo nhô ra, không khí bị ép phát ra tiếng rít. Móng vuốt đáng sợ tựa như mãng xà đang quấn siết, răng nanh há ra, muốn xé nát người ngay cả da thịt.
"Bành!"
Một quả đấm màu đen phủ kín gân xanh, nặng nề đập tới.
Tại vị trí hai bên va chạm, có thể thấy bằng mắt thường một khối không khí màu trắng bành trướng.
"Đông đông đông đông đông..."
Trong chớp mắt, hình ảnh Trần Tu và Bạch Kiêu trở nên mờ ảo, chỉ còn lại những cái bóng liên tục va chạm. Những bóng ảnh này nhanh chóng đối chọi nhau, chân va vào nhau, cánh tay tung tóe ra những tia lửa. Hai thân hình khổng lồ, đơn giản như hai con mãnh thú hình người thời viễn cổ, bộc phát thể lực và bản năng dã man đến cực hạn. Đầu gối, khuỷu tay, vai, nắm đấm, chân, mỗi góc nhỏ trên cơ thể đều có thể trở thành vũ khí đáng sợ. Toàn bộ diễn võ trường, sóng gió lớp lớp điên cuồng khuấy động.
Ở bên cạnh, cặp song hùng Nam Giang đang quan chiến, vẻ mặt đều ngây dại.
"Quá mạnh, quá mạnh!"
"Đây chính là chiến đấu tay đôi nhiệt huyết như trong tưởng tượng của ta! Có thể chứng kiến hai cao thủ khổ luyện va chạm, lần này thật không uổng công đến đây!"
Phương Siêu vô cùng phấn khởi, nắm chặt hai tay. Cứ như thể chính mình đang ở trên sân điên cuồng chiến đấu, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái.
"Thể phách của Bạch Kiêu, chậc chậc. Lại có thể đấu với Sơn Vương Trần Tu đến tình cảnh này, thật không thể tưởng tượng được. Tiếp theo, e là hắn có thể đi xa hơn một chút trong giải đấu Đông Bộ Ám Thế Giới... Cũng có thể lọt vào top mười?"
Cái gọi là Long Tượng Khí Huyết, thật ra là một loại trạng thái thể phách. Người ngoài nghề có lẽ nhìn không ra, nhưng trong mắt người trong nghề thì vô cùng nổi bật. Long Tượng Khí Huyết khiến cho huyết dịch trong thân thể trở nên như keo hồng, sền sệt nặng nề, khi toàn lực vận chuyển sẽ phát ra những tiếng gầm gừ như tiếng rống của Long Tượng đang chạy trong cơ thể. Đồng thời, khí huyết tràn ra ngoài sẽ tạo thành một từ trường nóng bỏng xung quanh, rất uy hiếp.
Còn Kim Cương Hoành Luyện, là sự đặc thù khi nhiều môn công phu khổ luyện cứng rắn đại thành, đồng thời chồng chất lên nhau. Khiến cho người này thúc đẩy công pháp khổ luyện, bề mặt thân thể cường hãn sẽ có một vòng màu vàng kim nhạt không thể nghe thấy, như là hổ phách mật sáp.
Hai điều này là biểu hiện của việc tu luyện thể phách và ngạnh công đến cảnh giới cực sâu! Thậm chí còn ở trên cấp độ Huyết Đan!
Trong mắt Sơn Vương Trần Tu, thần sắc khó hiểu, thoáng có chút ngưng trọng đồng thời lại pha chút kinh hỉ. Hắn là một trong Đông Bộ Thất Tinh, đồng thời cũng là người duy nhất trong Đông Bộ Thất Tinh lấy khổ luyện làm thủ đoạn chủ yếu. Có thể nói, toàn bộ thế hệ trẻ giới Bí Vũ Đông Bộ, không ai tinh thông khổ luyện hơn hắn!
Nhưng mà, sự xuất hiện của Bạch Kiêu đã phá vỡ hiện tượng này. Thủ đoạn ngạnh công khổ luyện của người này, e là tương đương với mình! Dù khẳng định không phải đối thủ của hắn, bởi vì Trần Tu không cảm nhận được khí tức Cực Cảnh từ trên người Bạch Kiêu. Chỉ cần mình thi triển Cực Cảnh, nhất định có thể giành được ưu thế nghiền ép! Nhưng tình huống hiện tại của Bạch Kiêu cũng chính là tương lai của hắn.
Long Tượng Khí Huyết, Kim Cương Hoành Luyện, đây là hai dấu hiệu của người tu luyện khổ luyện bí võ cấp bậc Vũ Đấu gia, có hy vọng bước vào Cực Cảnh. Chỉ cần trên người có một trong hai loại này, tương lai đều có nắm chắc không nhỏ, khi ở cấp độ viên mãn Vũ Đấu gia sẽ bước vào Cực Cảnh. Mà trên người Bạch Kiêu lại xuất hiện cả hai… Sơn Vương Trần Tu lâm vào trầm mặc.
Ước chừng khi tất cả đột phá đến cảnh giới chủ lưu phái, Đông Bộ Thất Tinh sẽ có thêm một khổ luyện Vương Giả được gọi là hung quyền Bạch Kiêu! Thậm chí, xác suất có thể đạt tới tám chín thành trở lên, Cực Cảnh đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Suy nghĩ chỉ chợt lóe lên.
Tại trung tâm diễn võ trường, Trần Tu nhìn chăm chú vào Bạch Kiêu cao lớn cường tráng.
Cơn hứng thú trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.
"Tốt!"
Hắn tán thưởng một tiếng, hai tay đột nhiên mở ra, quần áo trên bề mặt cơ thể rách vụn thành từng mảnh. Cơ bắp vốn đã cường tráng, bắt đầu bành trướng với tốc độ kinh người, giống như đê đập bị đào ra lỗ hổng, lực lượng bành trướng như thổi hơi vào quả bóng liên tục chảy vào. Nửa thân trên của Trần Tu cơ bắp cuồn cuộn, dưới lớp cơ bắp màu xám rắn chắc như đá hoa cương là những đường gân xanh nổi lên.
"Lại có thể gặp được cao thủ khổ luyện như vậy!"
Hắn nhếch miệng cười, hàm răng trắng ởn dưới ánh mặt trời khiến người ta phát lạnh cả người. Ở thái dương và trán, mạch máu như rễ cây theo nhịp tim thình thịch nảy lên. Một cỗ nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mênh mông phát ra ngoài.
"Vậy thì, chúng ta luận bàn một hai!"
Sơn Vương Trần Tu cao đã 2m3, nhưng vẫn phải hơi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Kiêu đối diện. Hắn vẫy vẫy tay, lập tức mặt đất rung chuyển.
"Bành!"
Trần Tu dẫn đầu lao ra, hai chân đạp vỡ gạch men sứ. Toàn bộ thân hình khổng lồ một đường ép không khí mà đi. Nửa thân trên ngửa ra sau, giương cung như trăng tròn.
Khi đến gần Bạch Kiêu trong vòng năm mét, một quyền!
"Đông! ! !"
Một tiếng va chạm lớn mà nghẹt thở vang lên, quanh quẩn trong diễn võ trường.
Hai bóng hình lớn, đột nhiên đụng vào nhau.
Nhấc lên một cơn sóng gió cuồng bạo, gạch đá vụn cùng tro bụi bị cuốn lên, lít nha lít nhít bắn về xung quanh, va vào vách tường tạo ra những tiếng lộp bộp.
"Đông! Đông! Đông!"
Trong làn khói bụi, Bạch Kiêu lùi lại ba bước, mỗi một bước đều khiến một vùng xung quanh xuất hiện những vết nứt sâu hoắm. Đến bước thứ ba, chân phải như máy đóng cọc hung hăng nện xuống đất, cả người mới ổn định. Hai tay hắn giao nhau trước ngực, bàn tay bằng thép đúc chặt lấy một cổ tay.
Gân xanh nổi lên dưới da, cánh tay cường hãn bành trướng dữ dội, giữa bàn tay và cổ tay phát ra những âm thanh răng rắc giằng co, ẩn hiện những đốm lửa đỏ. Cứ như va chạm không phải giữa đôi tay mà là hai tấm thép.
"Thế mà chỉ lùi ba bước!"
"Ha ha ha, lực lượng của ngươi còn trên cả tưởng tượng của ta!"
"Tiếp theo, ngươi và ta không sử dụng bất kỳ chiêu thức hay thủ đoạn nào, thuần lấy nhục thân đối bính thế nào?" Ở phía trước, tiếng vang ầm ầm của Sơn Vương Trần Tu vọng tới.
"Ta đang có ý đó!"
Ánh mắt Bạch Kiêu dần trở nên nóng bỏng, ở vị trí tim phảng phất có một dòng nước nóng đang cuộn trào. Sức mạnh mênh mông trong cơ thể hắn như thủy triều gào thét.
"XÌ......"
Một tiếng trầm đục vang lên, Bạch Kiêu cuối cùng không áp chế nổi khí huyết cuồng bạo tán loạn trong thân thể, một luồng khí thực chất mang theo hơi nước trắng bốc lên. Như cuồng phong nổi lên, thổi quần áo phồng lên, mang theo những tiếng gió ô ô.
"Bành!"
Hắn một quyền đẩy lui Sơn Vương Trần Tu, đồng thời hạ thấp trọng tâm, cơ bắp hai chân bộc phát. Bạch Kiêu cả người như đạn pháo xông ra ngoài, cơ bắp vai cường tráng ngửa ra sau, một cái kéo duỗi, giống như roi sắt đột ngột quất ra!
Cánh tay đỏ sẫm hiện lên hình vòng cung, từng tấc từng tấc đánh nổ không khí.
"Keng! ! !"
Trong mắt Sơn Vương Trần Tu lóe lên tinh mang, xoay người xuất quyền, cánh tay cường hãn cũng vung ra. Hai bên va chạm mạnh mẽ giữa không trung.
Nhưng vì Bạch Kiêu là cuồng xông đến, mang theo lực xung kích. Toàn bộ thân hình khổng lồ của Sơn Vương Trần Tu đột ngột bị đẩy ra ngoài, hai chân hắn hung hăng bám vào mặt đất, nơi đi qua gạch đá bay tung tóe, đất xi măng cũng nứt toác.
"Đông!"
Lưng trần vạm vỡ của Trần Tu, hung hăng đập vào vách tường, khiến tường xám rơi lả tả. Hắn khẽ quát một tiếng, quay người về phía trước, va một khuỷu tay. Vừa hay đụng độ với quyền cước tiếp tục đánh tới của Bạch Kiêu, cả hai triệt tiêu lẫn nhau, mặt đất rung chuyển.
"Ha ha ha..."
Trần Tu cười lớn và lao tới, toàn bộ thân hình trong quá trình này phảng phất trở nên càng thêm to lớn thô kệch, những đường gân máu xanh đen dưới da tựa như những thanh thép xoắn lại, cơ bắp cao lên như đá cẩm thạch. Kinh lạc như rắn nhỏ uốn lượn bò đầy nửa mặt, càng lộ rõ thể phách hung tợn cường kiện!
Hắn một trảo nhô ra, không khí bị ép phát ra tiếng rít. Móng vuốt đáng sợ tựa như mãng xà đang quấn siết, răng nanh há ra, muốn xé nát người ngay cả da thịt.
"Bành!"
Một quả đấm màu đen phủ kín gân xanh, nặng nề đập tới.
Tại vị trí hai bên va chạm, có thể thấy bằng mắt thường một khối không khí màu trắng bành trướng.
"Đông đông đông đông đông..."
Trong chớp mắt, hình ảnh Trần Tu và Bạch Kiêu trở nên mờ ảo, chỉ còn lại những cái bóng liên tục va chạm. Những bóng ảnh này nhanh chóng đối chọi nhau, chân va vào nhau, cánh tay tung tóe ra những tia lửa. Hai thân hình khổng lồ, đơn giản như hai con mãnh thú hình người thời viễn cổ, bộc phát thể lực và bản năng dã man đến cực hạn. Đầu gối, khuỷu tay, vai, nắm đấm, chân, mỗi góc nhỏ trên cơ thể đều có thể trở thành vũ khí đáng sợ. Toàn bộ diễn võ trường, sóng gió lớp lớp điên cuồng khuấy động.
Ở bên cạnh, cặp song hùng Nam Giang đang quan chiến, vẻ mặt đều ngây dại.
"Quá mạnh, quá mạnh!"
"Đây chính là chiến đấu tay đôi nhiệt huyết như trong tưởng tượng của ta! Có thể chứng kiến hai cao thủ khổ luyện va chạm, lần này thật không uổng công đến đây!"
Phương Siêu vô cùng phấn khởi, nắm chặt hai tay. Cứ như thể chính mình đang ở trên sân điên cuồng chiến đấu, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái.
"Thể phách của Bạch Kiêu, chậc chậc. Lại có thể đấu với Sơn Vương Trần Tu đến tình cảnh này, thật không thể tưởng tượng được. Tiếp theo, e là hắn có thể đi xa hơn một chút trong giải đấu Đông Bộ Ám Thế Giới... Cũng có thể lọt vào top mười?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận