Thánh Quyền !

Chương 145 ha ha ha, ta sẽ giết ngươi!

Từ bốn phương tám hướng, khói đỏ sẫm tụ lại, chen chúc quanh một đầu lâu Ác Quỷ, mang theo một loại cảm giác kinh dị đáng sợ.
"Rống! ! !"
Huyết lô há rộng miệng, bên trong tối đen dữ tợn, rồi nuốt chửng Hồng Chuẩn vào. Nó vẫn giữ tư thế há miệng, để lộ nửa người Hồng Chuẩn. Toàn thân Hồng Chuẩn từ trên xuống dưới biến thành màu đỏ máu, như bọc một lớp huyết tương mỏng, toát ra một loại năng lượng kỳ dị và rung động.
"Thanh trảo chết, quả nhiên có liên quan đến ngươi!"
Hắn nhìn Bạch Kiêu vừa bị ép lui bằng đôi mắt đỏ ngầu, lộ vẻ giận dữ.
"Đền mạng a ! ! ! "
Một giây sau, huyết lô khổng lồ cuồng bay ra, tạo ra động tĩnh lớn. Nó tựa như một thiên thạch ma sát quá mạnh vào tầng khí quyển, bề mặt bốc cháy những hoa lửa màu đỏ kim, hòa lẫn với dòng khí đỏ sẫm, tạo thành một vệt đuôi lửa màu vàng kim dài ngoằng. Không khí phía trước bị nghiền nát từng tấc một, xung quanh xuất hiện những vòng gợn sóng mắt thường có thể thấy được, bụi đất bốc lên khiến cho mọi thứ càng thêm rõ ràng.
Hưu, bùm ! ! !
Huyết lô cực nhanh xẹt qua quỹ đạo trên không trung, lưu lại trong mắt người xem như một vệt sáng đỏ xuyên qua kiến trúc.
Ầm một tiếng, một căn nhà ba tầng bị va chạm mạnh, rung lắc dữ dội.
Gạch ngói đá vụn văng lên giữa không trung, bị một luồng khí lãng mãnh liệt đẩy ra.
Bạch Kiêu và Hồng Chuẩn đã biến mất trong giây lát.
Bên trong kiến trúc, bụi đất mịt mù.
Một đầu lâu màu máu khổng lồ, mang theo năng lượng khủng khiếp, điên cuồng nghiền ép về phía trước. Cảm giác này, tựa như xe lu hạng nặng bị mất kiểm soát, lao xuống dốc nghiền nát hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Nhưng, phía trước khuôn mặt quỷ dữ tợn và làn khói đỏ, lại có một bóng người đứng thẳng.
Cái bóng thép đỏ này, toàn thân bốc hơi trắng xóa, lồng ngực cao ngất, cơ bắp hai tay to hơn cột đá cẩm thạch, thân thể cường tráng đạt đến một mức độ khoa trương. Nhìn thoáng qua, trông giống như một con voi hình người, tự do chạy trên thảo nguyên, không ai địch nổi. Nhất là trên lớp áo giáp cơ bắp, những đường gân đen như dây thép xoắn lại, quấn lấy nhau, trông như những con mãng xà đang leo.
Mấy trăm con mãng xà bao quanh cự tượng, mang đến một thể phách kinh khủng.
Trong khoảnh khắc đó bộc phát man lực, vậy mà nghênh đón huyết lô nửa trước đoạn bộc phát. Đương nhiên, cái giá phải trả không hề nhỏ, hai tay Bạch Kiêu máu me đầm đìa, da dưới nổi lên từng đường gân mạch máu căng phồng, cả nửa người xương cốt kêu răng rắc, chịu áp lực rất lớn. Hai chân hắn đã cắm sâu như cọc vào nền đất bê tông, ngập đến đầu gối.
Dù vậy, Bạch Kiêu vẫn bị huyết lô đẩy mạnh về phía sau.
Hai vệt rãnh sâu hoắm dài hơn mười mét được cày lên trên mặt đất bê tông.
"Ngươi..."
Hồng Chuẩn không thể tin nổi, lại có người phá hạn, có thể dùng thể phách cứng rắn ngăn chặn được huyết lô bộc phát ngay lập tức!
Nhưng thực tế, Bạch Kiêu có tư cách đó.
Hắn nắm giữ kỹ năng có thể đạt tới phạm trù bí võ, đủ tám loại. Trong đó có sáu loại đã tăng đến cực hạn. Cộng thêm chức nghiệp võ đạo gia có thuộc tính võ đạo thân thể ba tầng, Bạch Kiêu gần như không phải người!
Giống như lúc trước, hắn dùng nhục thân chống lại đòn thanh trảo của Ác Quỷ Thanh Quỷ. Bây giờ thể phách tăng lên, Bạch Kiêu phải trả giá nhỏ hơn.
"Cút!"
Hồng Chuẩn căm tức nhìn Bạch Kiêu, không tiếc tiêu hao nhiều lực lượng hơn, ép huyết lô nghiền ép lên. Sau một trận khói máu nổ tung, hai bóng người trực tiếp xuyên qua toàn bộ kiến trúc, phá nát ba bức tường, xuất hiện ở một con đường khác. Bạch Kiêu bay ngược ra, hai tay máu me, cơ bắp ngực cũng có nhiều vết rách và thương tích. Nhưng hắn không hề đau khổ mà ngược lại, còn có vẻ hưng phấn, lỗ mũi phun ra hai luồng hơi trắng nóng bỏng.
Vì mắt thường có thể thấy, tần suất mô trên người Hồng Chuẩn bắt đầu ảm đạm. Rõ ràng, sự bộc phát khủng khiếp của huyết lô đã rút đi phần lớn năng lượng.
Chỉ cần tiếp tục tiêu hao như thế.
Khi phòng hộ của Hồng Chuẩn xuống đến mức nhất định, chính là lúc Bạch Kiêu tất sát. Hắn muốn tìm cơ hội giết chết, chứ không chỉ có thể đánh đối phương trọng thương, để Hồng Chuẩn trốn đi, tìm Ác Quỷ khác của tổ chức Khủng Điểu bảo hộ. Ngay từ đầu, Bạch Kiêu đã nhắm đến cái mạng của Hồng Chuẩn!
"Rống ! ! ! ! ! "
Lại một tiếng gầm thét vang trời, càn quét không gian.
Những cây hộ đạo xung quanh, lá cây bị chấn động kêu xào xạc. Ghế kim loại và thùng rác hơi rung, kính cửa sổ vỡ vụn rơi xuống.
Vút ! ! !
Hồng Chuẩn quấn quanh làn khói máu, cuồng bạo giáng xuống, hóa thành một sao băng, đánh vào Bạch Kiêu đang bay ngược ra. Huyết lô theo sát phía sau!
Trong chốc lát, không khí vô hình như biến thành hữu hình, những gợn sóng mắt thường có thể thấy được điên cuồng khuếch tán, hóa thành một làn khí đẩy đi. Tường phía trước đổ sập, khí lùa vào, gào thét!
Bạch Kiêu và Hồng Chuẩn lại lần nữa bị thổi bay.
Từ xa có thể thấy, một tòa nhà trọ bị rỗng một mảng lớn ở giữa thân, hiển nhiên là bị hai người đánh tạo ra một lỗ hổng lớn, trông như hình người bóng bẩy.
Trên mặt đất, huyết lô nhìn vào dấu quyền đỏ thẫm sâu hoắm trên ngực Bạch Kiêu, một suy nghĩ chưa từng có nảy ra trong lòng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống.
"Chịu được hai quyền khi ta ở trạng thái huyết lô...""Ta không tin ngươi có thể chịu được quyền thứ ba ! ! ! !""Chết cho ta!"
Hắn như đại bàng giương cánh, xòe hai tay ra, gào thét bằng giọng máu.
Nửa cái sân rung chuyển dữ dội, điện lóe trên không trung, một bóng đỏ ngòm mờ ảo lại xông ra, chặn Bạch Kiêu lao về phía trụ bê tông lớn phía xa. Hai người va chạm liên tục, từng vòng khí trắng và khí đỏ lẫn lộn, tạo nên hiệu ứng mờ ảo mạnh mẽ.
Ầm ! ! !
Lưng Bạch Kiêu đập vào trụ bê tông, phát ra tiếng vang lớn.
Tạch tạch tạch, rầm rầm, những mảnh vỡ rơi xuống, quét sạch nửa trụ.
Mảnh bê tông và bụi rơi xuống, như một trận mưa xám xịt.
Hồng Chuẩn đấm vào, còn Bạch Kiêu chống hai tay ra trước ngực, trên tay gần như có thể thấy xương trắng hằn máu. Khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt phẫn hận đỏ ngầu, toát lên sát ý cực độ. Sức mạnh trong nắm đấm điên cuồng tuôn ra, như thủy triều.
"Chết đi, chết đi, sao không chết, chết cho ta a ! ! ! "
Nhưng Hồng Chuẩn không ngừng dồn lực, chỉ có thể làm cho mức độ vỡ vụn của trụ bê tông sâu hơn, mà không thể khiến Bạch Kiêu suy tàn hơn chút nào.
Hồng Chuẩn thấy, cánh tay Bạch Kiêu từ từ nâng lên, đầu tiên là hàm răng trắng bóng, nụ cười mang theo sự dữ tợn và lệ khí, khóe miệng điên cuồng giương lên. Sau đó, đôi mắt đen láy hiện ra, khóe mắt có một vết sẹo dài. Hắn toàn thân đẫm máu, vai run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là một loại mãnh liệt đến mức không đứng vững...
Hưng phấn ! ! !
"Ha ha ha, đánh thoải mái sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận