Thánh Quyền !
Chương 095 thôn phệ cơ giáp liền có thể mạnh lên? (6k) (1)
"Các ngươi là . . . "
"Người của tập đoàn Ma Vân!"
Đội trưởng Liệt Hỏa hiện tại mới biết rõ kẻ tập kích là ai. Bộ giáp trụ trên người Yêu Thanh, ở vị trí ngực có một vân bạc nhỏ, chính là tiêu chí của tập đoàn Ma Vân. Còn giáp trụ sinh vật do công ty Thiên Thần bọn hắn chế tạo cũng có tiêu chí, là một mặt trời ở vị trí vai.
"Trực tiếp ra tay với chuyên viên chiến đấu của tập đoàn Ma Vân . . ."
"Xem ra công ty Thiên Thần các ngươi đã mưu đồ từ lâu."
Yêu Thanh im lặng nhìn về phía đội trưởng Liệt Hỏa.
Đội trưởng Liệt Hỏa hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Ma Vân và Thiên Thần hai tập đoàn công ty này, vì lợi ích mâu thuẫn, tất nhiên sẽ trở thành địch nhân.
Trong đại sảnh, ba bộ giáp trụ sinh vật màu đỏ rực im lìm đứng sừng sững.
Tế bào quái vật bên trong cơ thể bọn họ, đã bị kích phát đến trạng thái có sức sống cao nhất ở điều kiện bình thường, một khi dẫn động liền có thể bộc phát ra một sức mạnh kinh người.
"Giết!"
Đội trưởng Liệt Hỏa nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cuồng tiến về phía Bạch Kiêu.
Hai thành viên còn lại cũng đồng thời động thủ, nhằm thẳng vào Yêu Thanh.
Đông!
Bạch Kiêu bước ra một bước, gạch lát sàn bỗng nhiên vỡ vụn, tấm thảm nổ tung.
Trong nháy mắt hắn vượt qua khoảng cách mười mấy mét, hung hăng va vào đội trưởng Liệt Hỏa. Bạch Kiêu xoay người quét ngang một cái, cánh tay phải cường tráng giống như một cây chùy sao băng, giữa không trung xẹt qua một vệt tàn ảnh đen kịt, hung mãnh nện xuống.
Đội trưởng Liệt Hỏa đột nhiên rút lui mấy bước, mở ra hình thức bản năng dã thú.
Cả người trong nháy mắt bày ra hình hổ bá liệt, giáp trụ hai tay đột nhiên bành trướng, móng vuốt to lớn liên tục vung chém tới, vừa nhanh vừa mạnh.
Keng keng keng!
Bạch Kiêu trực tiếp nâng hai tay lên, lớp cơ bắp cường tráng gồ lên ở mặt ngoài, phủ một lớp xám sắt hung mãnh. Tựa như hai cây vũ khí cứng rắn bằng kim loại, nhanh chóng va chạm với vuốt hổ mang theo nhiệt độ cao, bộc phát ra tiếng chấn động kim loại. Trên bề mặt da, không ngừng xuất hiện đốm lửa ma sát nhỏ.
Hai bóng người lướt qua những chỗ, đều bị đánh nát bét.
Choeng!
Vuốt hổ vung qua, không đánh trúng Bạch Kiêu, nhưng lại hung mãnh chém vào một chiếc ghế sô pha da sang trọng dài hai ba mét. Phụt một tiếng, trong nháy mắt nó bị cắt thành hai nửa, mặt cắt bóng loáng ngay lập tức bốc cháy.
Lửa cháy hừng hực, trong không khí tràn ngập mùi da thuộc khét lẹt.
Đinh!
Hai tay Bạch Kiêu đột nhiên vươn ra, hung hăng nắm lấy móng vuốt hổ sắc bén của đội trưởng Liệt Hỏa. Ngón tay cùng móng vuốt đấu sức, vậy mà tạo ra ma sát chấn động cao tốc.
Giữa kẽ hở bắn ra từng đạo tia lửa màu vàng kim.
Trong ngọn lửa này, Bạch Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt băng lãnh đầy áp bức nhìn đội trưởng Liệt Hỏa: "Ngươi không phải là đối thủ của ta!"
"Giao Cân Võng!"
Một giây sau, gân lớn trêи dưới toàn thân hắn căng phồng lên, đẩy dưới da nhô ra, tựa như từng con rắn đen nhỏ bé đang di động.
Giao Cân Võng không chỉ là một môn ngạnh công tăng cường sức phòng ngự.
Đồng thời, nó còn mang đến cho người tu luyện sức mạnh bộc phát ngắn ngủi.
Toàn bộ gân lớn trên người cùng nhau phát lực, dị thường hung mãnh.
Giờ phút này, Bạch Kiêu chỉ cảm thấy lực lượng liên tục không ngừng tuôn ra, cả người hắn như quả bóng được bơm hơi bành trướng lên mấy vòng. Không chút do dự, một quyền hung hăng vung ra phía trước, quyền ra sát na, khí lưu bị xé rách tức thì.
Trong không khí truyền đến những tiếng gió xé rách dồn dập.
Đông!
Nắm đấm với thế sét đánh không kịp bưng tai oanh vào người đội trưởng Liệt Hỏa.
Bạch Kiêu thu tay lại, rồi lại tung một cú đấm thẳng.
Nắm đấm như mũi tên bắn thẳng ra!
Đông!
Trên người đội trưởng Liệt Hỏa lại phát ra một tiếng vang trầm đục.
Hai vết lõm hình nắm đấm xuất hiện trên ngực hắn, cả người ầm vang lùi lại. Hàn quang trong mắt Bạch Kiêu lóe lên, một cước đạp xuống, trong nháy mắt hóa thành một vệt bóng đen bắn ra, không chút nương tình điên cuồng ra quyền.
Phanh phanh phanh phanh phanh ầm!
Song quyền vung đánh như súng máy, điên cuồng nổ tung trên lớp giáp trụ ngoài của đội trưởng Liệt Hỏa. Lực lượng cuồng bạo xuyên thấu phòng ngự, đánh vào nhục thể đối phương.
Đội trưởng Liệt Hỏa một đường lùi lại, Bạch Kiêu một đường tiến lên.
Cuối cùng, Bạch Kiêu hung hăng áp chế đội trưởng Liệt Hỏa trên cột.
Nắm đấm tràn đầy sức mạnh khổng lồ vung ra!
Ba lần cuối cùng!
Bành! Bành! Bành!
Gạch men sứ xung quanh cột trụ cùng nhau nứt toác, mảnh vụn rơi xuống.
Đội trưởng Liệt Hỏa bị đập vào cột, thở thoi thóp, lồng ngực lõm xuống, khe nứt trên bộ giáp sinh vật có từng sợi máu tươi từ từ rỉ ra.
Bạch Kiêu chậm rãi thu quyền.
Đông.
Đội trưởng Liệt Hỏa không chống đỡ nổi, lập tức ngã nhào xuống đất.
Cách phía trước nửa mét, mặt Bạch Kiêu không chút biểu cảm. Nửa khuôn mặt anh tuấn của hắn có những vệt máu tươi bắn lên, những điểm đỏ thẫm không hiểu thêm chút dữ tợn.
Thu hồi bàn tay, năm ngón tay dùng sức, đột nhiên sát nhập thành quyền.
Phanh một tiếng, máu tươi dính trên nắm đấm bắn tung tóe.
Đội trưởng Liệt Hỏa chưa chết, nhưng đã không còn xa cái chết. Tinh thần ý chí hắn có chút tan rã, khóe miệng chảy máu, lồng ngực hổn hển thở dốc kịch liệt và khó nhọc. Lúc đầu đội trưởng Liệt Hỏa cũng muốn sử dụng hình thức tự hủy siêu phụ tải, nhưng trước đó Bạch Kiêu đã chạm mặt Phương Ninh ở đầu cầu thang, nên đã phòng bị. Giờ phút này hắn bộc phát trong nháy mắt, khiến đối phương ngay cả tự hủy cũng không kịp làm.
"Phanh phanh phanh . . ."
Bên cạnh, một chiến trường khác ở lầu hai mươi bảy.
Động tĩnh chiến đấu rất lớn, nhưng toàn bộ quá trình tác chiến lại dị thường quỷ dị.
Yêu Thanh mặc một bộ giáp trụ màu xanh nhạt thon dài và đẹp mắt, bên ngoài có màu sắc như ngà voi, không rõ là dòng sản phẩm nào của tập đoàn Ma Vân. Hắn không giỏi cận chiến, cũng không phải là công kích tầm xa.
Yêu Thanh đứng trước hai thành viên còn lại của tiểu đội Liệt Hỏa, giống như người gỗ đứng im. Chỉ là trên bề mặt giáp trụ, các ký hiệu quỷ dị ngũ sắc trong nháy mắt lóe lên, liên tục hiển hiện, điên cuồng loạn động.
Mà, các thành viên tiểu đội Liệt Hỏa khi nhìn thấy những ký hiệu này thì giống như bị bệnh sốt rét co giật, cả người loạn vũ. Dù vậy bọn họ vẫn rất chân thành, toàn lực ứng phó, tế bào quái vật đạt đến trạng thái hoạt động tối cao, bản năng dã thú cũng bị kích phát. Mỗi người hướng về phía không trung điên cuồng công kích, quyền cước cùng sử dụng, miệng còn thấp giọng gầm gừ không rõ ý nghĩa.
Tựa hồ, trong tưởng tượng của bọn họ, kẻ địch đang bại lui cầu xin tha thứ.
"Chết đi ! ! ! "
Một thành viên trong đó hét lớn một tiếng.
Hắn đã tiến vào trạng thái bản năng dã thú, mũ giáp hoàn toàn biến thành đầu lâu sinh vật thật sự, một cái đầu chim quái dị mở rộng miệng.
Một đoàn lửa đỏ phun ra từ sâu bên trong lớp răng dày đặc.
Oanh!
Ngọn lửa nhiệt độ cao hừng hực, giống như súng phun lửa. Tất cả oanh tạc vào một người đồng đội sau lưng mình, cách năm mét.
A a a a!
Người đồng đội kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thống khổ giãy dụa.
Đùa với lửa không sợ lửa!
Tiếng kêu đau càng ngày càng yếu, càng ngày càng khàn giọng.
Thành viên tiểu đội Liệt Hỏa này đã biến thành một người lửa.
"Ha ha ha ha . . ."
Người thành viên mặc giáp trụ Hỏa Điểu lại lớn tiếng cười gằn.
Trong ánh mắt và cảm giác của hắn.
Kẻ đang giãy dụa trước mắt mình, bị ngọn lửa nhiệt độ cao của mình thiêu đốt rõ ràng là Yêu Thanh! Hắn giờ phút này còn hèn mọn cầu xin tha thứ mình, nhưng sao mình có thể bỏ qua cho tên gia hỏa này? Tên tiểu tử, vừa nãy chính là tay hắn giết chết Bưu!
Thế là, thành viên mặc giáp trụ Hỏa Điểu, hao phí hết tế bào năng lượng còn lại.
Tăng thêm một phần lực, lại phun ra một ngụm lửa nóng nhất.
Trực tiếp đưa người đồng đội cũ của mình, quy tiên tại chỗ!
Người đồng đội kia, cơ hồ bị đốt thành một cột than.
Đúng lúc này.
Màu sắc giáp trụ trên người Yêu Thanh khôi phục nguyên dạng, trở về màu xanh nhạt.
Bộ giáp trụ Hỏa Điểu vừa mới còn cười gằn, lập tức biểu hiện cứng đờ.
Rõ ràng người trước mắt hắn là đồng đội tốt của mình!
Cố Dương, đã bị chính mình đốt cháy thành một cây cột!
"Lão Cố ! ! ! "
Người mặc giáp trụ Hỏa Điểu gào thét một tiếng, mắt muốn rách ra, quay đầu nhìn lại.
Ở phía xa, đội trưởng Liệt Hỏa đã tê liệt ngã xuống bên cạnh cột chịu lực.
Giờ phút này, toàn bộ tiểu đội Liệt Hỏa, chỉ còn lại một mình hắn.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Giáp trụ Hỏa Điểu phát ra tiếng rên rỉ.
Hắn trực tiếp mở hình thức tự hủy, toàn bộ lớp ngoài giáp trụ sinh vật xuất hiện những vết nứt, từ khe hở có tia lửa màu đỏ vàng phun ra.
Giáp trụ Hỏa Điểu đau khổ gào thét, muốn lao về phía Yêu Thanh.
Đột nhiên, bên cạnh có một bóng dáng khôi ngô màu trắng xám hung hăng đánh tới, giống như một chiếc xe chiến hạng nặng thế không thể đỡ, trực tiếp đẩy giáp trụ Hỏa Điểu lao đi mấy chục mét. Đinh một tiếng, kính vỡ vụn.
Giáp trụ Hỏa Điểu bay ra ngoài, từ độ cao lầu hai mươi bảy.
Bành!
Nổ trên không trung.
Ngọn lửa bùng cháy, bành trướng thành một quả cầu tròn lớn đường kính năm mét.
Nhiệt độ nóng bỏng tạo thành cuồng phong, tràn vào đại sảnh lầu hai mươi bảy.
Hưu, đông!
Thân ảnh giáp trụ bên ngoài còn bốc cháy lửa nhàn nhạt, đột nhiên rơi xuống, trùng điệp ngã trên mặt đất. Trong quá trình không hề kêu thảm, xem ra đã chết. Đến tận đây, toàn bộ năm thành viên tiểu đội Liệt Hỏa đều tử trận.
Không đúng, đội trưởng Liệt Hỏa còn một hơi thở cuối cùng.
Cao ốc Đỉnh Nguyên, lầu hai mươi bảy.
Vị trí cửa sổ vỡ nát.
Bạch Kiêu lẳng lặng đứng ở đó, đối diện cảm thụ nhiệt độ cao và cuồng phong.
Tóc đen rối tung bay.
Hắn chậm rãi quay người, hướng phía Yêu Thanh đi đến.
"Huyễn thuật? Thôi miên?"
Yêu Thanh trong nháy mắt giải trừ vũ trang giáp trụ sinh vật, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi có thể coi như vậy, một loại thuật thôi miên kỳ lạ."
Bạch Kiêu nhìn sâu vào hắn một cái, hỏi.
"Là năng lực do bộ giáp trụ kia của ngươi mang đến?"
Yêu Thanh vẫn cười khẽ: "Ngươi đoán xem."
Nửa phút sau.
Bên cạnh cột chịu lực, đội trưởng tiểu đội Liệt Hỏa nghiêng người tựa vào.
Cả người đã thở ra nhiều hơn hít vào.
"Ngươi ra tay cũng nặng quá."
Yêu Thanh khẽ nhíu mày: "Suýt chút nữa một người cũng không sống sót."
"Là bọn chúng quá yếu."
Bạch Kiêu đứng một bên, lạnh lùng nói.
"Ta nói ngươi sát tâm nặng quá, ngươi còn không thừa nhận."
Nhìn xem, lần này lộ rồi nhé.
Yêu Thanh lườm một cái, im lặng nói.
Bạch Kiêu không muốn cùng hắn giải thích, chuyển sang một chủ đề mà hắn quan tâm hơn.
"Đồ của ta đâu?"
Yêu Thanh cười cười, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Rất nhanh, ở phía xa trên hành lang.
Hai bóng người đỡ nhau đi tới, trên tay bọn họ còn cầm thùng kim loại, rõ ràng là hai chuyên viên chiến đấu được tập đoàn Ma Vân phái đến.
Ngô ha ha . . .
Tiếng bước chân dần dần đến gần, bốn người tụ tập bên cạnh cột chịu lực.
"Đồ của ngươi đây."
Yêu Thanh duỗi tay ra, nhận lấy thùng kim loại trầm ổn do người đàn ông đưa tới.
"Ồ, cái đời đầu."
Bạch Kiêu một tay cầm lấy, răng rắc một tiếng mở ra.
Bên trong thùng kim loại, rõ ràng là một chiếc áo ba lỗ màu đen của bộ giáp sinh vật đời đầu. Hắn bỏ thùng kim loại xuống, hai cánh tay đưa vào chiếc áo ba lỗ màu đen này.
Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, còn dùng tay thử một cái.
"Không tệ."
Bạch Kiêu hài lòng cân nhắc hai lần.
"Người của tập đoàn Ma Vân!"
Đội trưởng Liệt Hỏa hiện tại mới biết rõ kẻ tập kích là ai. Bộ giáp trụ trên người Yêu Thanh, ở vị trí ngực có một vân bạc nhỏ, chính là tiêu chí của tập đoàn Ma Vân. Còn giáp trụ sinh vật do công ty Thiên Thần bọn hắn chế tạo cũng có tiêu chí, là một mặt trời ở vị trí vai.
"Trực tiếp ra tay với chuyên viên chiến đấu của tập đoàn Ma Vân . . ."
"Xem ra công ty Thiên Thần các ngươi đã mưu đồ từ lâu."
Yêu Thanh im lặng nhìn về phía đội trưởng Liệt Hỏa.
Đội trưởng Liệt Hỏa hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Ma Vân và Thiên Thần hai tập đoàn công ty này, vì lợi ích mâu thuẫn, tất nhiên sẽ trở thành địch nhân.
Trong đại sảnh, ba bộ giáp trụ sinh vật màu đỏ rực im lìm đứng sừng sững.
Tế bào quái vật bên trong cơ thể bọn họ, đã bị kích phát đến trạng thái có sức sống cao nhất ở điều kiện bình thường, một khi dẫn động liền có thể bộc phát ra một sức mạnh kinh người.
"Giết!"
Đội trưởng Liệt Hỏa nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp cuồng tiến về phía Bạch Kiêu.
Hai thành viên còn lại cũng đồng thời động thủ, nhằm thẳng vào Yêu Thanh.
Đông!
Bạch Kiêu bước ra một bước, gạch lát sàn bỗng nhiên vỡ vụn, tấm thảm nổ tung.
Trong nháy mắt hắn vượt qua khoảng cách mười mấy mét, hung hăng va vào đội trưởng Liệt Hỏa. Bạch Kiêu xoay người quét ngang một cái, cánh tay phải cường tráng giống như một cây chùy sao băng, giữa không trung xẹt qua một vệt tàn ảnh đen kịt, hung mãnh nện xuống.
Đội trưởng Liệt Hỏa đột nhiên rút lui mấy bước, mở ra hình thức bản năng dã thú.
Cả người trong nháy mắt bày ra hình hổ bá liệt, giáp trụ hai tay đột nhiên bành trướng, móng vuốt to lớn liên tục vung chém tới, vừa nhanh vừa mạnh.
Keng keng keng!
Bạch Kiêu trực tiếp nâng hai tay lên, lớp cơ bắp cường tráng gồ lên ở mặt ngoài, phủ một lớp xám sắt hung mãnh. Tựa như hai cây vũ khí cứng rắn bằng kim loại, nhanh chóng va chạm với vuốt hổ mang theo nhiệt độ cao, bộc phát ra tiếng chấn động kim loại. Trên bề mặt da, không ngừng xuất hiện đốm lửa ma sát nhỏ.
Hai bóng người lướt qua những chỗ, đều bị đánh nát bét.
Choeng!
Vuốt hổ vung qua, không đánh trúng Bạch Kiêu, nhưng lại hung mãnh chém vào một chiếc ghế sô pha da sang trọng dài hai ba mét. Phụt một tiếng, trong nháy mắt nó bị cắt thành hai nửa, mặt cắt bóng loáng ngay lập tức bốc cháy.
Lửa cháy hừng hực, trong không khí tràn ngập mùi da thuộc khét lẹt.
Đinh!
Hai tay Bạch Kiêu đột nhiên vươn ra, hung hăng nắm lấy móng vuốt hổ sắc bén của đội trưởng Liệt Hỏa. Ngón tay cùng móng vuốt đấu sức, vậy mà tạo ra ma sát chấn động cao tốc.
Giữa kẽ hở bắn ra từng đạo tia lửa màu vàng kim.
Trong ngọn lửa này, Bạch Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt băng lãnh đầy áp bức nhìn đội trưởng Liệt Hỏa: "Ngươi không phải là đối thủ của ta!"
"Giao Cân Võng!"
Một giây sau, gân lớn trêи dưới toàn thân hắn căng phồng lên, đẩy dưới da nhô ra, tựa như từng con rắn đen nhỏ bé đang di động.
Giao Cân Võng không chỉ là một môn ngạnh công tăng cường sức phòng ngự.
Đồng thời, nó còn mang đến cho người tu luyện sức mạnh bộc phát ngắn ngủi.
Toàn bộ gân lớn trên người cùng nhau phát lực, dị thường hung mãnh.
Giờ phút này, Bạch Kiêu chỉ cảm thấy lực lượng liên tục không ngừng tuôn ra, cả người hắn như quả bóng được bơm hơi bành trướng lên mấy vòng. Không chút do dự, một quyền hung hăng vung ra phía trước, quyền ra sát na, khí lưu bị xé rách tức thì.
Trong không khí truyền đến những tiếng gió xé rách dồn dập.
Đông!
Nắm đấm với thế sét đánh không kịp bưng tai oanh vào người đội trưởng Liệt Hỏa.
Bạch Kiêu thu tay lại, rồi lại tung một cú đấm thẳng.
Nắm đấm như mũi tên bắn thẳng ra!
Đông!
Trên người đội trưởng Liệt Hỏa lại phát ra một tiếng vang trầm đục.
Hai vết lõm hình nắm đấm xuất hiện trên ngực hắn, cả người ầm vang lùi lại. Hàn quang trong mắt Bạch Kiêu lóe lên, một cước đạp xuống, trong nháy mắt hóa thành một vệt bóng đen bắn ra, không chút nương tình điên cuồng ra quyền.
Phanh phanh phanh phanh phanh ầm!
Song quyền vung đánh như súng máy, điên cuồng nổ tung trên lớp giáp trụ ngoài của đội trưởng Liệt Hỏa. Lực lượng cuồng bạo xuyên thấu phòng ngự, đánh vào nhục thể đối phương.
Đội trưởng Liệt Hỏa một đường lùi lại, Bạch Kiêu một đường tiến lên.
Cuối cùng, Bạch Kiêu hung hăng áp chế đội trưởng Liệt Hỏa trên cột.
Nắm đấm tràn đầy sức mạnh khổng lồ vung ra!
Ba lần cuối cùng!
Bành! Bành! Bành!
Gạch men sứ xung quanh cột trụ cùng nhau nứt toác, mảnh vụn rơi xuống.
Đội trưởng Liệt Hỏa bị đập vào cột, thở thoi thóp, lồng ngực lõm xuống, khe nứt trên bộ giáp sinh vật có từng sợi máu tươi từ từ rỉ ra.
Bạch Kiêu chậm rãi thu quyền.
Đông.
Đội trưởng Liệt Hỏa không chống đỡ nổi, lập tức ngã nhào xuống đất.
Cách phía trước nửa mét, mặt Bạch Kiêu không chút biểu cảm. Nửa khuôn mặt anh tuấn của hắn có những vệt máu tươi bắn lên, những điểm đỏ thẫm không hiểu thêm chút dữ tợn.
Thu hồi bàn tay, năm ngón tay dùng sức, đột nhiên sát nhập thành quyền.
Phanh một tiếng, máu tươi dính trên nắm đấm bắn tung tóe.
Đội trưởng Liệt Hỏa chưa chết, nhưng đã không còn xa cái chết. Tinh thần ý chí hắn có chút tan rã, khóe miệng chảy máu, lồng ngực hổn hển thở dốc kịch liệt và khó nhọc. Lúc đầu đội trưởng Liệt Hỏa cũng muốn sử dụng hình thức tự hủy siêu phụ tải, nhưng trước đó Bạch Kiêu đã chạm mặt Phương Ninh ở đầu cầu thang, nên đã phòng bị. Giờ phút này hắn bộc phát trong nháy mắt, khiến đối phương ngay cả tự hủy cũng không kịp làm.
"Phanh phanh phanh . . ."
Bên cạnh, một chiến trường khác ở lầu hai mươi bảy.
Động tĩnh chiến đấu rất lớn, nhưng toàn bộ quá trình tác chiến lại dị thường quỷ dị.
Yêu Thanh mặc một bộ giáp trụ màu xanh nhạt thon dài và đẹp mắt, bên ngoài có màu sắc như ngà voi, không rõ là dòng sản phẩm nào của tập đoàn Ma Vân. Hắn không giỏi cận chiến, cũng không phải là công kích tầm xa.
Yêu Thanh đứng trước hai thành viên còn lại của tiểu đội Liệt Hỏa, giống như người gỗ đứng im. Chỉ là trên bề mặt giáp trụ, các ký hiệu quỷ dị ngũ sắc trong nháy mắt lóe lên, liên tục hiển hiện, điên cuồng loạn động.
Mà, các thành viên tiểu đội Liệt Hỏa khi nhìn thấy những ký hiệu này thì giống như bị bệnh sốt rét co giật, cả người loạn vũ. Dù vậy bọn họ vẫn rất chân thành, toàn lực ứng phó, tế bào quái vật đạt đến trạng thái hoạt động tối cao, bản năng dã thú cũng bị kích phát. Mỗi người hướng về phía không trung điên cuồng công kích, quyền cước cùng sử dụng, miệng còn thấp giọng gầm gừ không rõ ý nghĩa.
Tựa hồ, trong tưởng tượng của bọn họ, kẻ địch đang bại lui cầu xin tha thứ.
"Chết đi ! ! ! "
Một thành viên trong đó hét lớn một tiếng.
Hắn đã tiến vào trạng thái bản năng dã thú, mũ giáp hoàn toàn biến thành đầu lâu sinh vật thật sự, một cái đầu chim quái dị mở rộng miệng.
Một đoàn lửa đỏ phun ra từ sâu bên trong lớp răng dày đặc.
Oanh!
Ngọn lửa nhiệt độ cao hừng hực, giống như súng phun lửa. Tất cả oanh tạc vào một người đồng đội sau lưng mình, cách năm mét.
A a a a!
Người đồng đội kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thống khổ giãy dụa.
Đùa với lửa không sợ lửa!
Tiếng kêu đau càng ngày càng yếu, càng ngày càng khàn giọng.
Thành viên tiểu đội Liệt Hỏa này đã biến thành một người lửa.
"Ha ha ha ha . . ."
Người thành viên mặc giáp trụ Hỏa Điểu lại lớn tiếng cười gằn.
Trong ánh mắt và cảm giác của hắn.
Kẻ đang giãy dụa trước mắt mình, bị ngọn lửa nhiệt độ cao của mình thiêu đốt rõ ràng là Yêu Thanh! Hắn giờ phút này còn hèn mọn cầu xin tha thứ mình, nhưng sao mình có thể bỏ qua cho tên gia hỏa này? Tên tiểu tử, vừa nãy chính là tay hắn giết chết Bưu!
Thế là, thành viên mặc giáp trụ Hỏa Điểu, hao phí hết tế bào năng lượng còn lại.
Tăng thêm một phần lực, lại phun ra một ngụm lửa nóng nhất.
Trực tiếp đưa người đồng đội cũ của mình, quy tiên tại chỗ!
Người đồng đội kia, cơ hồ bị đốt thành một cột than.
Đúng lúc này.
Màu sắc giáp trụ trên người Yêu Thanh khôi phục nguyên dạng, trở về màu xanh nhạt.
Bộ giáp trụ Hỏa Điểu vừa mới còn cười gằn, lập tức biểu hiện cứng đờ.
Rõ ràng người trước mắt hắn là đồng đội tốt của mình!
Cố Dương, đã bị chính mình đốt cháy thành một cây cột!
"Lão Cố ! ! ! "
Người mặc giáp trụ Hỏa Điểu gào thét một tiếng, mắt muốn rách ra, quay đầu nhìn lại.
Ở phía xa, đội trưởng Liệt Hỏa đã tê liệt ngã xuống bên cạnh cột chịu lực.
Giờ phút này, toàn bộ tiểu đội Liệt Hỏa, chỉ còn lại một mình hắn.
"Ta liều mạng với các ngươi!"
Giáp trụ Hỏa Điểu phát ra tiếng rên rỉ.
Hắn trực tiếp mở hình thức tự hủy, toàn bộ lớp ngoài giáp trụ sinh vật xuất hiện những vết nứt, từ khe hở có tia lửa màu đỏ vàng phun ra.
Giáp trụ Hỏa Điểu đau khổ gào thét, muốn lao về phía Yêu Thanh.
Đột nhiên, bên cạnh có một bóng dáng khôi ngô màu trắng xám hung hăng đánh tới, giống như một chiếc xe chiến hạng nặng thế không thể đỡ, trực tiếp đẩy giáp trụ Hỏa Điểu lao đi mấy chục mét. Đinh một tiếng, kính vỡ vụn.
Giáp trụ Hỏa Điểu bay ra ngoài, từ độ cao lầu hai mươi bảy.
Bành!
Nổ trên không trung.
Ngọn lửa bùng cháy, bành trướng thành một quả cầu tròn lớn đường kính năm mét.
Nhiệt độ nóng bỏng tạo thành cuồng phong, tràn vào đại sảnh lầu hai mươi bảy.
Hưu, đông!
Thân ảnh giáp trụ bên ngoài còn bốc cháy lửa nhàn nhạt, đột nhiên rơi xuống, trùng điệp ngã trên mặt đất. Trong quá trình không hề kêu thảm, xem ra đã chết. Đến tận đây, toàn bộ năm thành viên tiểu đội Liệt Hỏa đều tử trận.
Không đúng, đội trưởng Liệt Hỏa còn một hơi thở cuối cùng.
Cao ốc Đỉnh Nguyên, lầu hai mươi bảy.
Vị trí cửa sổ vỡ nát.
Bạch Kiêu lẳng lặng đứng ở đó, đối diện cảm thụ nhiệt độ cao và cuồng phong.
Tóc đen rối tung bay.
Hắn chậm rãi quay người, hướng phía Yêu Thanh đi đến.
"Huyễn thuật? Thôi miên?"
Yêu Thanh trong nháy mắt giải trừ vũ trang giáp trụ sinh vật, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi có thể coi như vậy, một loại thuật thôi miên kỳ lạ."
Bạch Kiêu nhìn sâu vào hắn một cái, hỏi.
"Là năng lực do bộ giáp trụ kia của ngươi mang đến?"
Yêu Thanh vẫn cười khẽ: "Ngươi đoán xem."
Nửa phút sau.
Bên cạnh cột chịu lực, đội trưởng tiểu đội Liệt Hỏa nghiêng người tựa vào.
Cả người đã thở ra nhiều hơn hít vào.
"Ngươi ra tay cũng nặng quá."
Yêu Thanh khẽ nhíu mày: "Suýt chút nữa một người cũng không sống sót."
"Là bọn chúng quá yếu."
Bạch Kiêu đứng một bên, lạnh lùng nói.
"Ta nói ngươi sát tâm nặng quá, ngươi còn không thừa nhận."
Nhìn xem, lần này lộ rồi nhé.
Yêu Thanh lườm một cái, im lặng nói.
Bạch Kiêu không muốn cùng hắn giải thích, chuyển sang một chủ đề mà hắn quan tâm hơn.
"Đồ của ta đâu?"
Yêu Thanh cười cười, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn.
Rất nhanh, ở phía xa trên hành lang.
Hai bóng người đỡ nhau đi tới, trên tay bọn họ còn cầm thùng kim loại, rõ ràng là hai chuyên viên chiến đấu được tập đoàn Ma Vân phái đến.
Ngô ha ha . . .
Tiếng bước chân dần dần đến gần, bốn người tụ tập bên cạnh cột chịu lực.
"Đồ của ngươi đây."
Yêu Thanh duỗi tay ra, nhận lấy thùng kim loại trầm ổn do người đàn ông đưa tới.
"Ồ, cái đời đầu."
Bạch Kiêu một tay cầm lấy, răng rắc một tiếng mở ra.
Bên trong thùng kim loại, rõ ràng là một chiếc áo ba lỗ màu đen của bộ giáp sinh vật đời đầu. Hắn bỏ thùng kim loại xuống, hai cánh tay đưa vào chiếc áo ba lỗ màu đen này.
Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, còn dùng tay thử một cái.
"Không tệ."
Bạch Kiêu hài lòng cân nhắc hai lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận