Thánh Quyền !

Chương 140 Ác Quỷ chi đình, Hắc Diễm Sư Tâm

Chương 140 Ác Quỷ chi đình, Hắc Diễm Sư Tâm Cái này... Nhìn ra được sao?
Ở đây đông đảo nhân viên săn bắt, trong lòng không khỏi tự hỏi.
Giờ phút này, toàn thân nhuốm máu Bạch Kiêu, đơn giản so Hư Ma còn Hư Ma hơn. Trên thân luồng sát khí này cùng khí thế hỗn hợp, cảm giác áp bức như yêu ma giương nanh múa vuốt.
Căn bản nhìn không ra bộ dáng con người.
Hư Ma trong thi thể, trong vũng máu, tên thanh niên kia đã triệt để đờ đẫn.
Tiếng vang chất vấn ù ù kia ở cự ly gần, chấn động đến mức đầu óc người ta choáng váng.
Hắn bị một cỗ sợ hãi trong nháy mắt bao phủ, cả người phảng phất như từ vách núi bỗng nhiên rơi xuống, khủng hoảng lập tức hung hăng chiếm lấy trái tim đang run rẩy.
Bởi vì, phía trước.
Một cái bóng lớn màu đỏ sẫm, đã bao trùm hắn.
Bàn tay to bằng cái thớt, bắp thịt cuồn cuộn, nổi gân xanh,
Nhẹ nhàng đặt lên vai gầy yếu đang run rẩy của người thanh niên.
"Không cần sợ, ta biết rõ, ngươi vừa mới khẳng định là bị đầu Hư Ma kia dọa choáng váng, cho nên mới nói sảng, đúng không? Tuyệt đối đừng khẩn trương... "
"Thả lỏng."
"Đến, bây giờ ngươi lặp lại lần nữa xem, có nhìn ra được ta là con người không?"
Âm thanh trấn an ầm ầm, từ đỉnh đầu truyền đến. Bạch Kiêu tuy đã cố gắng ép ngữ khí đến thân mật, nhưng dù sao vẫn có một loại cảm giác như hổ chứa mèo.
Loại tàn bạo bẩm sinh kia, tựa như dung nham đang bình tĩnh trước khi núi lửa bùng nổ.
Chỉ hơi bị châm ngòi, liền sẽ dẫn đến động tĩnh kinh khủng.
Thanh niên cúi thấp đầu, căn bản không dám nhìn Bạch Kiêu. Tóc mai của hắn đã ướt đẫm, quần áo sau lưng giống như ngâm trong nước.
"Nhìn... Nhìn ra rồi!"
"Đúng... Đúng! "
"Vừa mới ta bị đầu Hư Ma kia dọa đến nói mê sảng, thật xin lỗi!"
Thanh niên thở hổn hển, nắm đấm siết chặt, làm dịu sự sợ hãi.
"Lần sau chú ý một chút."
Bàn tay lớn nặng nề của Bạch Kiêu, dùng sức vỗ vỗ vai thanh niên.
Suýt chút nữa khiến hắn lảo đảo ngã nhào trên đất.
Thanh niên gắng gượng đứng tại chỗ, một lát sau nghe thấy tiếng bước chân đi xa, mới dám ngẩng đầu, nhìn Bạch Kiêu từng bước một đi về phía đại quân đang chờ đợi.
Hắn vội vàng giật mình lạnh người, từ trong vũng máu chậm rãi bò ra.
"Đây là ai vậy? Khí thế và cảm giác áp bức cũng quá mạnh đi?"
Trong đội ngũ, có đệ tử lưu phái hỏi.
"Cái tên Bạch Kiêu này có nghe qua không?"
Có đệ tử lưu phái từng thấy ảnh chụp của Bạch Kiêu trả lời.
"Ta dựa vào, là tên liên tiếp đánh bại ba hạch tâm mạnh nhất của Hỏa Vũ Quán?"
"Khó trách biến thái như vậy, giết Hư Ma như chơi!"
Giọng nói ban đầu, lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Bên cạnh thi thể Hư Ma, đồng bọn của thanh niên chào hỏi.
"Khang Binh, ngươi không sao chứ?"
"Vừa rồi trấn định quá, nếu là ta thì đã hét lên sợ hãi rồi...."
Đồng bọn bước nhanh đến, tán dương.
Khang Binh một tay khoác lên vai đồng bọn, giọng nói có chút run rẩy.
"Đỡ ta một chút, chân ta hơi run rồi~"
...
Giữa sân.
Hai vị hạch tâm thứ ba của Liệt Hỏa Vũ Quán và Cương Minh Lưu, Thẩm Chinh và Uông Anh đều lộ ra vẻ kiêng kị, nhìn Bạch Kiêu từng bước một đi tới sau khi giải trừ trạng thái. Hơi nóng mãnh liệt dần dần rút đi, thân hình to lớn chậm rãi co vào khôi phục như cũ.
Nhưng thân thể lộ ra, vẫn cứ như thiên chuy bách luyện tinh cương, cơ bắp sung mãn rắn chắc, đường cong trôi chảy hơi nhô lên, mang lại cảm giác hùng tráng hữu lực.
Bề mặt da có những vết tích màu trắng nhạt.
Xem ra, hẳn là khi đi săn Hư Ma ở sâu trong nhà máy bỏ hoang trước đó, bị quần công gây ra. Nhưng, dường như không có đòn nào công kích được lớp phòng ngự của hắn. Tên hạch tâm Hung Điểu Lưu này, có thể nói khổ luyện ngạnh công đến mức cường tuyệt.
Thảo nào có thể giết ra giết vào trong đám Hư Ma như chỗ không người.
"Cương Minh Lưu, Uông Anh."
Uông Anh suy tư một lát, bước lên trước, chủ động lên tiếng.
Thẩm Chinh do dự một hồi, cũng mở miệng nói.
"Liệt Hỏa Vũ Quán, Thẩm Chinh."
"Ừm? Liệt Hỏa Vũ Quán?"
Bạch Kiêu dừng bước chân, ánh mắt nhìn Thẩm Chinh, nhìn từ trên xuống dưới.
Ánh mắt hắn xuyên qua Thẩm Chinh, nhìn về phía sau hắn, nơi có ba bóng người đang sợ hãi rụt rè, tựa hồ che giấu thân mình trong đám đông, không muốn để Bạch Kiêu nhìn thấy. Rõ ràng là các đệ tử Liệt Hỏa Vũ Quán đã bị đánh tơi bời ở cửa nam trước đó.
Trong đó, đệ tử hạch tâm Hồng Khánh, trông đặc biệt thảm hại.
Cả cánh tay của hắn đã được xử lý, rải thuốc bột đặc chế và băng bó lại. Không rõ là muốn kiếm chút công lao, hay là ỷ có Thẩm Chinh mà đến tìm Bạch Kiêu gây phiền phức. Hồng Khánh sau khi bị thương cũng không rời đi, mà là một đường đi theo.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Kiêu xuyên qua đám người, chạm mặt với Hồng Khánh trong nháy mắt.
Có lẽ, là vì Bạch Kiêu mang theo uy thế mà đến.
Bộ dáng bộc phát kinh khủng vừa rồi quá mức dọa người.
Hồng Khánh không thể không cúi đầu.
Một giây sau, Thẩm Chinh bước chân sang trái một bước.
Thân hình ngăn cản ánh mắt của Bạch Kiêu đang tiếp tục nhìn về phía đó.
"Ngươi muốn ra mặt cho hắn?"
Lông mày Bạch Kiêu nhíu lại, lẳng lặng nhìn Thẩm Chinh đứng trước mắt.
Là sư huynh đệ cùng một lưu phái, sư đệ bị người khác đánh, sư huynh vì sư đệ ra mặt, không phải là chuyện hiếm gặp. Vì thế, khi thấy Thẩm Chinh ngăn cản tầm mắt của mình, lực lượng trong cơ thể hắn đã dần ngưng tụ lại.
Chỉ cần đối phương có bất kỳ dị động nào.
Bạch Kiêu có thể đảm bảo sẽ ngay lập tức đánh nát đầu hắn!
"Không, ta là thay hắn xin lỗi."
Thẩm Chinh lắc đầu, lời nói ngược lại làm Bạch Kiêu có chút kinh ngạc.
"Ba tên đệ tử Liệt Hỏa Vũ Quán chúng ta, nửa giờ trước đã nói lời nhục mạ người khác. Bị đánh, cũng đáng đời, ta không có bất kỳ dị nghị nào. Chỉ là, bọn hắn đã bị trừng phạt rồi, vậy thì dừng lại ở đây thôi. Chúng ta đều lui một bước... Thế nào?" Hắn ngẩng đầu nói.
"Hừ hừ...."
Bạch Kiêu khẽ cười, không trả lời, chỉ từ từ quay đầu.
Thẩm Chinh thở dài một hơi.
Lập tức cảm giác được cỗ áp lực cường hãn kia, tan thành mây khói.
Một lát sau, sau khi báo cáo với tổng bộ Thượng Võ Hiệp Hội.
"Vừa rồi, ta ở khu vực trung tâm của nhà máy hóa chất, đã thấy nhóm Hư Ma dày đặc hơn. Chỉ tính bằng mắt thường, cũng có gần trăm con. Vị huynh đài đã đưa tin trước đó trong nhóm thợ săn, chắc là chưa thật sự khảo sát kỹ..."
"Nhà máy trung tâm, chắc chắn có tình huống bất thường, nếu không không có nhiều Hư Ma tập trung ở đó, mà không phải một mạch tràn vào nội thành..."
Theo cuộc nói chuyện với Thẩm Chinh, Uông Anh, Bạch Kiêu kể lại tình hình mà hắn vừa dò xét được. Mà mấy phút trước, hắn ngầm chấp nhận không tiếp tục gây khó dễ cho Hồng Khánh, cũng chính là vì lý do này. Đội săn khoảng mười lăm người này, có thể tạm thời đoàn kết lại, đánh vào trung tâm nhà máy.
Xem khu vực đó rốt cuộc là tình hình gì.
Nếu chỉ có một mình Bạch Kiêu, thật sự không ổn.
Hư Ma ở đó rất dày đặc, hắn cần nhiều người thu hút sự chú ý.
"Nhiều Hư Ma như vậy sao?"
"Nhóm chúng ta chỉ có mười mấy người, đủ sao?"
Trong giọng nói mang vẻ ngờ vực và lo lắng, toàn bộ đội ngũ xuất phát.
Trên đường đi, lại có thêm những nhân viên săn bắt đơn độc lang thang trong nhà máy bỏ hoang, cùng các nhân viên săn bắt chạy tới sau đó gia nhập, khiến mọi người càng thêm tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận