Thánh Quyền !

Chương 131: Thứ ba quyền, ngươi sẽ chết!

Chương 131: Quyền thứ ba, ngươi sẽ ch·ết!
Bạch Kiêu nghiêng người trốn tránh, Cương trảo vung đ·á·nh vào bên bờ lôi đài một cây cột thép. Lập tức một trận hoa lửa nổ đùng, cột thép vặn vẹo bay tứ tung. Phía trên có năm cái trảo ấn sâu hoắm, gần như c·ắ·t thành hai nửa.
Hưu, móng vuốt lại lần nữa vung ra, nhanh như t·hiểm điện.
Tê!
Đột nhiên, năm ngón tay sắc bén cũng vạch p·há không khí đ·á·nh tới. Đầu ngón tay mang theo một vòng sáng như bạc, sắc bén như kim loại, tựa như lợi kiếm.
Thập Quyền kiếm!
Keng! ! !
Cánh tay chạm vào nhau, mười ngón đối bính, cọ xát ra một dải hoa lửa màu kim hồng. Hai người đều vận chuyển công phu trên tay, tiến hành một lần quyết đấu.
Keng! Lại một lần va chạm.
Đông đông đông!
Hai bên nhanh chóng lùi về sau, ánh mắt nhìn sâu vào đối thủ.
"Lợi hại!"
Hạng Nam nheo mắt, trong lòng kiêng kị vô cùng sâu sắc.
"Ngươi cũng không tệ."
Bạch Kiêu nâng hai tay, cơ bắp trên cánh tay từng tấc một phồng lên.
Hưu! Hưu!
Hai bên va chạm lần nữa, hóa thành hai bóng đen.
Hạng Nam sau nhiều lần thăm dò, đã vận dụng toàn lực. Cả người hắn tiến vào trạng thái cân bằng cực hạn, một con mắt biến thành màu đen như mực, con còn lại biến thành màu trắng bệch. Tỉ lệ Hàng Thần và Thôn Ma đạt đến bốn so sáu, đây là gia trì phù hợp nhất với phong cách chiến đấu của Hạng Nam. Đồng thời, trong khoảnh khắc đó, hắn dùng Cương trảo thi triển kình lực đặc thù!
Xé rách kình! ! !
Lực lượng trong cánh tay phun trào như dòng nước, đến móng vuốt tạo thành các đường cong xé rách mờ mờ hình móc câu.
Không khí phát ra tiếng xèo xèo kịch liệt, vội vã rẽ ra hai bên. Sức mạnh quá mức nguy hiểm, khiến người ta nổi cả da gà.
Bạch!
Hắn đạp mạnh chân xuống đất, cả người lao tới. Tốc độ quá nhanh, kéo ra một đường đen trong mắt người thường.
Hưu!
Cơ bắp cánh tay đột nhiên phồng lên, to hơn ban đầu ít nhất hai vòng.
Một đạo Cương trảo mang theo xé rách kình, nhắm thẳng lồng ngực Bạch Kiêu. Khoảnh khắc đó quyết đoán và hung ác, vượt xa hai tên hạch tâm trước đó.
Trong dòng khí hỗn loạn, con ngươi Hạng Nam phóng lớn, chăm chú nhìn Bạch Kiêu phản ứng chậm hơn một nhịp. Lực lượng bắn ra, tốc độ cánh tay tăng tốc lần nữa.
Một vệt đen tàn ảnh, mang theo màu thép, gào thét xông ra!
"Bành!"
Đột nhiên, một đoàn hơi nóng màu trắng nhanh chóng bành trướng, nuốt chửng nửa người Hạng Nam. Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe được tiếng gào thét của cự tượng!
"Rống! ! !"
Tinh thần rung động, khí huyết bão táp.
Keng! ! !
Hạng Nam cảm nhận được trảo tay mình, chạm vào một vật nặng nề cực kỳ cứng rắn. Trong lòng bàn tay, kình lực xé rách gào thét điên cuồng.
Bành!
Một giây sau, giữa làn hơi nước trắng xóa, một bàn tay lớn màu đỏ dữ tợn ló ra. Chỉ một cánh tay thôi, đã to và vạm vỡ hơn cả đùi của Hạng Nam, gân xanh quấn quanh như mãng xà.
Oanh!
Một quyền!
Cánh tay phòng thủ của Hạng Nam bị đánh tan ngay lập tức, cả người quỳ một chân xuống đất, như bị một cỗ lực lớn không thể ngăn cản, trấn áp trực tiếp.
Hắn nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên, đập bịch bịch như trái tim, như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Lực lượng trong thân thể Hạng Nam đã dốc toàn bộ, ép khô từng phần tinh khí trong cơ thể.
Gượng chống đỡ!
Xoạt!
Trong làn hơi nước trắng phía trước, một bóng dáng Cự Tượng khôi ngô xông ra.
Bóng đen to lớn, như một chiếc xe hung mãnh lao vào.
Oanh!
Quyền thứ hai!
Hạng Nam bị hất văng ra, gân cốt chấn động dữ dội, mọi thứ xung quanh nhanh chóng lướt qua như bay trên mây, bên tai là tiếng gió rít.
Keng!
Hắn đâm sầm vào một cây cột thép, lực va chạm lớn khiến nó vặn vẹo. Xung quanh hàng rào cũng phát ra tiếng kêu không chịu nổi, miễn cưỡng giữ chặt. Hạng Nam nửa quỳ dưới đất, cảm nhận đau nhức kịch liệt từ cánh tay và lồng ngực, khóe miệng rỉ máu, thở hồng hộc.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng hai chân run rẩy, gần như kiệt sức.
Cạch cạch cạch… Tiếng bước chân nặng nề dần xuất hiện trước mặt Hạng Nam. Hắn hơi ngơ ngác ngẩng đầu.
Trước mắt là một tiểu cự nhân màu đỏ cao chừng 2m3.
Cự nhân như đang mặc một bộ giáp nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng rực, hơi nóng màu trắng phả ra. Trên hai cánh tay như cột đá cẩm thạch, cơ bắp cường tráng đến cực điểm. Từng đường gân xanh như hàng trăm con mãng xà đang bò trên da.
Khuôn mặt cự nhân dữ tợn với những gân xanh vặn vẹo tạo thành hoa văn mạnh mẽ.
Hô!
Đột nhiên, gió lớn gào thét. Nắm đấm to lớn lơ lửng trên đầu Hạng Nam năm centimet, cảm giác sức mạnh sôi sục mãnh liệt giáng xuống.
"Còn muốn tiếp tục không?"
"Quyền thứ ba, ngươi sẽ chết."
Âm thanh trầm đục vang vọng, từ trong lồng ngực cự nhân truyền đến. Băng lãnh, lại mang theo sự cường thế tuyệt đối.
"Ta..."
Hạng Nam nén một ngụm khí. Nhưng vừa mở miệng, máu đã trào ra từ khóe miệng.
Hắn chán nản cúi đầu: "Ta nhận thua."
… Hô, cánh tay to lớn chậm rãi thu về. Bạch Kiêu từ từ quay người, không hề ngoái đầu lại mà đi xuống lôi đài.
"Sức mạnh là căn bản, ta thật sự đánh trúng hắn chỉ một quyền vừa rồi. Nhưng, chỉ cần một quyền đó là đủ!"
Toàn trường im lặng vài giây rồi sôi trào xôn xao bàn tán, lan rộng như virus. Không chỉ có đệ tử hạch tâm mà cả những trưởng lão có tầm nhìn cao hơn cũng bắt đầu kinh dị, mất đi vẻ điềm tĩnh ngày thường.
Bạch Kiêu ba trận toàn thắng!
Liệt Hỏa Vũ quán, đệ nhị hạch tâm Hạng Nam, đều bại!
Thực lực và cảnh giới này, rõ ràng là người kế thừa lưu phái!
Nghe nói, Bạch Kiêu mới hai mươi tư tuổi? Trời ạ...
Dưới lôi đài, khu vực của Hung Điểu lưu chiếm đóng.
Bạch Kiêu bị đông đảo đệ tử hạch tâm và trưởng lão vây quanh, đặc biệt là hạch tâm thứ sáu Khương Tĩnh, như một bé con hiếu kỳ không ngừng kinh ngạc hỏi. Việc đánh bại đệ nhị hạch tâm của Liệt Hỏa Vũ quán trước mặt mọi người quả thật quá sức chấn động, so với việc xử lý Huyết La trong buổi thử nghiệm hạch tâm còn kích thích hơn.
Ngoại trừ đại sư huynh Vũ Băng Hà của Hung Điểu lưu. Thực lực đệ tử hạch tâm của Liệt Hỏa Vũ quán và Hung Điểu lưu không có sự khác biệt. Đệ nhị hạch tâm Liệt Hỏa Vũ quán, có thể chuyển thành đệ nhị hạch tâm Hung Điểu lưu. Nói cách khác, Bạch Kiêu đã đánh bại Hạ Thế toàn lực ứng phó!
Cần biết, ở quán Cách Đấu của Hung Điểu lưu, các hạch tâm khác đều là công cụ luyện tập và đối cát của Nhị sư tỷ Hạ Thế.
Khoảng cách giữa họ không chỉ một bậc.
Trong đám đông, Hạ Thế cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Kiêu từ đầu đến chân. Như thể lần đầu tiên nhận ra người này.
Bạch Kiêu im lặng đứng tại chỗ, trả lời qua loa vài câu. Sau đó, hắn xé tan bộ đồ tập võ đã rách nát vì chiến đấu, ném sang một bên. Hắn cúi đầu, chợt thấy năm vệt trắng ở ngực.
Dưới những vệt trắng trên da là một đường chỉ đỏ.
Bạch Kiêu trong trạng thái Bách Mãng Thôn Tượng có sức phòng thủ quá kinh người. Cương trảo của Hạng Nam thêm cả xé rách kình cũng không thể xuyên thủng. Đó gần như là một sự tuyệt vọng.
Đến da cũng không đánh lại, nói gì đến đánh bại, thậm chí gi·ết đối phương?
Trận chiến này, vốn đã được định đoạt từ trước. Hạng Nam nhất định thua!
Bàn tay thô ráp của Bạch Kiêu nhẹ nhàng vuốt lên ngực. Lập tức, một tiếng ma sát như tấm thép vang lên.
"Không hổ là đệ nhị hạch tâm nắm giữ kình lực tinh xảo."
"Nếu sắc bén hơn một chút, thì thật có khả năng phá được phòng ngự của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận