Thánh Quyền !

Chương 223: Nam Giang tỉnh cách đấu giải thi đấu quán quân

"Rít... Rít!!!" Một tiếng chim hót thê lương, chói tai đột ngột vang lên. Đấu trường hình bát giác rung chuyển dữ dội, mặt đất điên cuồng rung lắc, giống như gặp phải một trận động đất. Xung quanh lưới sắt bảo vệ, tất cả đều vỡ thành từng mảnh vụn, theo dòng khí màu trắng cuồn cuộn mãnh liệt, bay ra ngoài. Toàn bộ sân vận động Bạch Hoa, ở các ngóc ngách khán phòng đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Ngay chính giữa vị trí trên đài đấu, một cột khí màu trắng thô to mắt thường có thể thấy gào thét bay lên, tựa như trong nháy mắt hình thành một cơn vòi rồng nhỏ!"Không... Không... Không... Không..." Trong tiếng chấn động lớn vô cùng, Ngũ Mang Tinh rơi xuống, cùng cánh chim Thủy Điểu xòe ra, trùng điệp va vào nhau, lại lần nữa phát ra một trận tiếng gió rít!"Ầm!!!" Ánh lửa bùng nổ, đá vụn như mưa rơi. Khí lãng tạo ra từng đạo vệt trắng, trong cả nhà thi đấu, không khí xuất hiện gợn sóng mắt thường có thể thấy. Từng vòng từng vòng sóng xung kích, không ngừng dội vào vách tường nhà thi đấu, khiến khán giả phảng phất như đang ở trong cuồng phong. Luồng khí như đao, thổi lên mặt đau nhức. Đám người xem thi đấu cuối cùng không có cách nào giống trước đó, ép buộc bản thân mở to mắt rơi lệ cũng phải nhìn cuộc tranh tài. Bọn họ chỉ có thể một tay che trán, híp mắt, lẩm bẩm."Ghê vậy! Trận đấu hôm nay còn kịch liệt hơn ta tưởng tượng!""Bạch Kiêu còn có chuẩn bị ở sau! Buổi sáng hắn đấu với Phương Siêu, hình như chưa từng dùng chiêu này. Lợi hại, thật sự quá lợi hại! Ta dám nói đây là gần hai mươi năm qua... hắc mã lớn nhất giải đấu cách đấu Ám Thế Giới tỉnh Nam Giang!""Uy thế này, gần như đạt đến đẳng cấp của các môn chủ đại lưu phái rồi!" Màng nhĩ nghe tiếng gió rít gào, vừa đi vừa về phồng lên, khí lưu đảo ngược. Cảnh tượng cuồng phong tàn phá này, kéo dài trọn vẹn nửa phút trên đấu trường bát giác. Trong quá trình này, chủ môn Hung Điểu lưu Yến Thất đang quan chiến, trong mắt hiện lên nhiều tia khác lạ, thỉnh thoảng gật đầu. Trong một thời gian ngắn, Thủy Điểu Cao Tường tứ chuyển của Hung Điểu đã được hắn tu luyện đến trình độ như vậy! Xem ra, môn Ám Sát Quyền tàn thiên cơ sở của Hung Điểu tứ chuyển ngũ chuyển kia, rất phù hợp với Bạch Kiêu! Sau trận này, hắn sẽ dạy Bạch Kiêu môn Ám Sát Quyền tàn thiên đó, xem như là quà tặng chiến thắng! Không sai, dưới con mắt sắc bén của chủ lưu phái uy tín lâu năm Yến Thất. Trên đài bát giác, thắng bại đã phân!"Hô!" Cột khí màu trắng tán loạn, sóng gió rút đi, tất cả trở nên rõ ràng. Mấy trăm người xem thi đấu đến từ các lưu phái khác nhau, tất cả đều ngưng thần nhìn lại. Bên dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, trên đài đấu sụp đổ. Một thân ảnh, ngang nhiên sừng sững, hiên ngang đứng ở vị trí trung tâm. Nửa thân dưới là chiếc quần đấu màu bạch kim có chút rách nát, nửa thân trên cường tráng trần trụi, hiện lên dáng người tam giác ngược. Vị trí ngực phải, vết chém Ngũ Mang Tinh đỏ chót to như quả bóng rổ, máu tươi lẳng lặng chảy xuống."Tí tách, tí tách, tí tách..." Một cỗ khí chất cường hoành bá đạo khó tả, khí phách đường hoàng, khí thế mênh mông, tụ tập quanh người đàn ông, dường như tạo thành từ trường thực chất. Hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Còn bên cạnh hắn, một bóng dáng mảnh khảnh trong bộ đồ bó màu lam, ngã sấp xuống đất, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê nào đó. Khuôn mặt thanh tú, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, dường như đang trải qua một cơn ác mộng khó tin. Dù đang hôn mê, hai tay của hắn vẫn run rẩy nhẹ. Xương tay vặn vẹo, máu thịt be bét, máu tươi không ngừng chảy. Không xa đó, một thanh trảm kiếm đã biến dạng nghiêm trọng, cắm nghiêng trên đài."Ngươi rất mạnh..." Bạch Kiêu lẳng lặng nhìn Dạ Mộng đã thua. Hồi tưởng lại chiêu thức vừa rồi như năm viên tinh tú rơi xuống, loại uy lực sắc bén kinh người."Nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta." Hắn khẽ vuốt bàn tay trước ngực, cơ bắp ép chặt, máu tươi ngừng lại. Thân thể cao lớn của Bạch Kiêu chậm rãi quay người, ngẩng đầu. Ánh mắt băng lãnh đen như mực, chậm rãi liếc nhìn toàn bộ sân vận động Bạch Điểu, nhìn về mỗi một góc. Ngay lúc này. Trọng tài mặc áo đen đột nhiên lớn tiếng tuyên bố, âm thanh hùng vĩ vang vọng khắp khán đài."Giải đấu cách đấu Ám Thế Giới tỉnh Nam Giang năm nay đến đây là kết thúc!""Quán quân cuối cùng là...""Hung Điểu lưu, Bạch! Kiêu!!!"" Lập tức, tiếng hò reo như sấm dậy vang lên khắp khán đài. Sóng âm liên miên bất tuyệt, hỗn loạn, dường như muốn xốc cả mái nhà thi đấu. Mỗi chỗ ngồi, mỗi người xem, đều đang giơ nắm đấm. Huýt sáo, bầu không khí cuồng nhiệt la hét."Hùng quyền Bạch Kiêu! Hùng quyền Bạch Kiêu! Hùng quyền Bạch Kiêu..." Đây là tiết mục đặc biệt của mỗi trận chung kết giải đấu cách đấu Ám Thế Giới! Người thắng cuộc cuối cùng, sẽ trong tiếng hò reo của tất cả mọi người xem thi đấu, rút lui như anh hùng. Tiếng ồn ào như sấm, khiến màng nhĩ người ta có chút nhói. Trên đài bát giác, Bạch Kiêu cảm nhận được vô số ánh mắt xung quanh, hoặc sùng bái, hoặc ngưỡng mộ, hoặc cuồng nhiệt. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh một loại cảm xúc vô hình, một sự tự tin và quyết đoán, như dòng nước ấm áp lan tỏa. Tâm thần và ý chí của Bạch Kiêu đều được bồi dưỡng một cách vô hình."Kẻ thắng, có được tất cả!""Cứ luôn chiến thắng đi, cho đến khi tung hoành bất bại, bất khả chiến bại!""Trở thành Vương Giả quyền pháp duy nhất trong thời đại này!!!" Hắn đột nhiên quay người, trực tiếp đi xuống đài, hướng về trụ sở của Hung Điểu lưu mà đi, chỉ để lại bóng lưng cao lớn trầm mặc. Còn trong sân vận động Bạch Hoa, cái tên đó vẫn vang vọng mãi không thôi."Bạch Kiêu, Bạch Kiêu, Bạch Kiêu..." Chắc chắn, từ hôm nay trở đi, toàn bộ giới Bí Vũ Đông Bộ sẽ xuất hiện cái tên Hùng quyền Bạch Kiêu! Tất cả người dự thi dưới Thất Tinh Đông Bộ, e rằng sẽ đều đặc biệt chú ý đến Bạch Kiêu của Hung Điểu lưu, coi hắn là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Bởi vì trong số những người xem thi đấu ở đây, có cả quan sát viên của các lưu phái lớn. Khu vực trên đài. Đệ tử trưởng lão Lê Quang kiếm nhao nhao lên đài, cùng nhân viên y tế của ban tổ chức khiêng Dạ Mộng xuống chiến trường. Hiển nhiên là để đưa đi trị liệu khẩn cấp. Trụ sở Hung Điểu lưu. Bạch Kiêu đón từng ánh mắt, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình. Vừa đi qua, một bóng người suýt nữa va vào, rõ ràng là muốn cho Bạch Kiêu một cái ôm. Nhưng hắn lách chân, nhẹ nhàng tránh được. Gian Phong lại lơ đãng, lảo đảo một cái, phấn khích khoa tay múa chân tại chỗ."Ngọa tào, quá trâu bò, quá trâu!""Ha ha ha! Đây chính là đại sư huynh của Hung Điểu lưu chúng ta đó, các ngươi có đại sư huynh như vậy không hả!!!"" Hắn chỉ về một khu vực xem thi đấu xung quanh, trên mặt đầy vẻ tự hào phấn khích, lớn tiếng nói. Giờ phút này, vẫn còn đang trong bầu không khí cuồng nhiệt về việc Bạch Kiêu đoạt quán quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận