Thánh Quyền !

Chương 222: Ngũ Mang Tinh Lạc vs Thủy Điểu Cao Tường!

Chương 222: Ngũ Mang Tinh Lạc vs Thủy Điểu Cao Tường! Dạ Mộng hai mắt chăm chú nhìn Bạch Kiêu. Tay phải rút trảm kiếm ra khỏi vỏ càng lúc càng nhiều, gần như lộ ra toàn bộ. Đây là một thanh trường kiếm kiểu cổ, dài khoảng một mét rưỡi, hai bên hộ thủ bằng kim loại sáng như bạc nhô ra ngoài, tạo thành hình dạng uốn lượn như vành trăng khuyết. Chuôi kiếm dường như được điêu khắc xoắn ốc từ một loại vật liệu đá giống đá cẩm thạch. Cuối cùng là một viên tiểu cầu hơi mờ giống như thủy tinh. Điều khiến người ta chú ý nhất là thân kiếm, nó tỏa ra một khí tức cổ xưa, được cấu tạo từ một chất liệu không rõ, vừa giống kim loại lại vừa giống một loại đá nào đó. Bạch Kiêu dường như mơ hồ cảm nhận được từ phía trên một tần số đặc biệt đến từ tầng sâu của thế giới. Điểm duy nhất khiến nó trở nên bất phàm chính là những đường vân màu lam huỳnh quang trên lưỡi kiếm, chúng trôi chảy như sương. “Coong!” Mũi kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng vang trong trẻo giữa không trung. “Bạch!” Dạ Mộng đột nhiên tạo ra một thế kiếm tấn công. Một cỗ khí thế sắc bén vô hình, như sương mù liên tục không ngừng ngưng tụ lại, dần dần hội tụ ở mũi kiếm, trừng trừng nhắm thẳng vào Bạch Kiêu. Bạch Kiêu chậm rãi đưa chân phải ra phía trước, chân trái về phía sau. Tư thế này là tư thế chiến đấu thường thấy, bình thường không có gì lạ. Nhưng khí thế bá đạo gào thét mà đến lại cuốn theo từng luồng khí trên lôi đài, giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng ập tới, đánh vào thế kiếm của Dạ Mộng. Khiến cho thanh cổ kiếm kia rung lên không ngừng. "Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài áo đen bên cạnh lôi đài lớn tiếng tuyên bố. Ngay lập tức, cuộc chiến trên võ đài bát giác bùng nổ. Dạ Mộng một bước dài, một kiếm vung ra, một vầng trăng tròn sáng tỏ nở rộ giữa không trung. Vẻ đẹp tinh tế ấy lại mang theo một phong mang nguy hiểm chết người. “Hô!” Bạch Kiêu vung một quyền, cánh tay kéo theo tiếng xé gió, giống như pháo nổ liên hồi. Nắm đấm xé toạc không khí, hung hăng đập vào vầng trăng tròn. “Keng!!!” Ngay lập tức, hai luồng uy lực kinh người va chạm cuồng bạo. Một vòng gợn sóng tròn lấy điểm va chạm làm trung tâm khuếch tán ra, giống như mặt nước gợn sóng nhấp nhô. "Ầm!" Cự lực gào thét, vầng trăng tròn vỡ tan. Nhưng trong một khoảnh khắc, lại có một vầng trăng tròn khác theo lưỡi kiếm gào thét mà sinh ra. Chắn trước mặt hắn rõ ràng là một nắm đấm khác nổi đầy gân xanh. “Keng keng keng keng bang...” Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến vài giây, trên lôi đài bát giác liên tiếp xuất hiện mười vầng trăng tròn. Vầng trăng tròn ẩn chứa sức tàn phá kinh người, đủ để xé rách lôi đài hợp kim tạo thành vết nứt sâu. Nhưng, từng đạo nắm đấm dữ tợn bao quanh lấy khí lưu màu trắng lại cứ thế đỡ lấy, thậm chí có khi còn đánh nổ nó. Trên lôi đài bát giác, điện quang lóe lên. Hai bóng hình mơ hồ bỗng nhiên giao thoa, liên tục di chuyển. Lực lượng toàn thân bọn họ giống như thủy triều, mỗi đợt sóng sau mạnh hơn đợt sóng trước, điên cuồng giải phóng ra. Chi chít những bóng quyền và tầng tầng lớp lớp bóng kiếm hòa lẫn vào nhau. "Hô!!!" Bạch Kiêu lắc mình, tung một quyền, tạo nên những luồng khí lớn. Nắm đấm vạch ra một đạo khí lưu màu trắng trong không trung, hung hăng đánh vào mũi nhọn lưỡi kiếm. "Coong!" Dạ Mộng cấp tốc rút lui, hai chân trên mặt đất không ngừng dẫm đạp để lấy lực. Tay phải theo đó kịch liệt rung lắc thân kiếm, rung nhè nhẹ. "Năng lượng của người này tự thành một thể, liên tục không ngừng." "Nếu không thể gây tổn thương cho hắn, ta sẽ hao tổn sức lực quá mức mất!" Hắn đột ngột rút kiếm, khí và thần trong cơ thể, tựa hồ thông qua một kỹ xảo nào đó hòa trộn vào nhau, toàn bộ dồn vào thanh cổ kiếm. “Ý kiếm thuật!” Dạ Mộng khẽ quát một tiếng, thi triển Lê Quang kiếm phá cương bí thuật. Bí thuật này là đem ý chí của mình và khí thế thực hiện vào đòn chém. Ở một mức độ nào đó mà nói, đây rõ ràng là một loại ngưng tụ kiếm ý. Nó làm cho trảm kiếm càng thêm sắc bén, càng có lực sát thương, thậm chí có thể làm tổn thương tinh thần! Sáng sớm, khi Phương Siêu thất bại, lý do hắn vẫn cảm thấy Dạ Mộng và Bạch Kiêu chưa phân thắng bại là bởi vì Lê Quang kiếm ý thuật này. Hơn nữa, thuật nghiệp có chuyên công, khả năng phá giáp của nước chảy quyền đơn điểm không bằng Lê Quang kiếm. Vì vậy, Phương Siêu thua, Dạ Mộng chưa chắc đã thua. Đôi khi mạnh yếu có quan hệ tương khắc, chứ không phải tuyệt đối. “Vụ Xà trảm!” Mắt Dạ Mộng chợt lóe sáng, chiến ý toàn thân bốc lên, hệt như ngọn đuốc đang cháy giữa đêm tối, rực rỡ đến chói mắt. Dạ Mộng trong nháy mắt tiếp cận Bạch Kiêu, một kiếm vung ra! Những đường vân màu lam trên thanh trường kiếm cổ xưa phảng phất như sống dậy, điên cuồng uốn lượn quấn quanh thân kiếm, tạo thành một con vụ xà dữ tợn kỳ dị. Vụ xà xé gió, hung hăng chém vào lồng ngực Bạch Kiêu. "Đinh!" Một dải lửa hoa màu đỏ kim bùng lên. Bạch Kiêu tung một quyền, Dạ Mộng nhanh chóng lui về phòng thủ, hai tay đỡ lấy mũi kiếm và chuôi kiếm. Đông! Một luồng kình phong dữ dội cuốn theo một bóng đen mờ ảo, trực tiếp khiến thân kiếm cổ xưa cứng rắn cong vào trong một đường cong đáng kinh ngạc, suýt nữa gãy mất. Nhưng, đến cuối cùng thì vẫn chống được. Dạ Mộng bay ngược ra, hai chân đạp mạnh xuống đất, dừng lại thân hình. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn vào lồng ngực Bạch Kiêu, nơi vừa bị Vụ Xà Trảm chém trúng. Bộ đấu phục màu bạch kim bị xé rách, cơ bắp cường hãn như hợp kim ở đó dường như không bị hề hấn gì, nhưng Dạ Mộng vẫn thấy được một chút vết máu. Vệt máu loang trên vải vóc. Ở phía tây lôi đài bát giác, bên ngoài lồng ngực của Bạch Kiêu thật sự có một vết đỏ nhỏ, có một giọt máu tươi rơi xuống. Nhưng trong chốc lát, những tổn thương nhỏ này đã được Huyết Đan trong cơ thể chữa lành. Hắn không chỉ có nhục thể cứng rắn cực kỳ cường hãn, mà thậm chí khả năng phục hồi cũng kinh người. Tuy nhiên, Dạ Mộng lại có thể gây thương tổn cho mình. Điểm này thôi đã đủ để Bạch Kiêu thay đổi cách nhìn về hắn. "Là bí võ bí thuật kết hợp, bộc phát ra hiệu quả phá giáp mạnh mẽ sao?" "Xem ra ta phải nghiêm túc hơn một chút, ha ha ha." Hắn khẽ cười, nhưng cơ bắp bành trướng nhanh chóng, gương mặt nổi đầy gân xanh trông có vẻ hơi dữ tợn. Bạch Kiêu ngay lập tức tiến vào trạng thái Ba Xà Chi Khu, trong tiếng giòn giã vang lên không ngừng khắp cơ thể, cả người hắn như cao thêm từng đốt. Lớp da biến thành màu đen huyền thiết, bên dưới là dòng máu đỏ tươi đang sôi trào như nham thạch đang chảy. Những đường gân xanh phảng phất như hắc xà đang tung hoành uốn lượn. Luồng khí cuồng bạo trong các lỗ chân lông toàn thân tuôn trào ra, trực tiếp thổi tan những mảnh vải rách trên người, để lộ nửa thân trên trần trụi hùng tráng. "Hưu!" "Keng!" Bạch Kiêu hai tay đan trước người, gân xanh trên cánh tay lộ ra, đôi bàn tay rộng lớn bốc hơi nóng hừng hực cùng hơi nước màu trắng. Lòng bàn tay vững vàng kẹp thanh trảm kiếm sắc bén ở giữa, thân kiếm và lòng bàn tay không ngừng phát ra tiếng giãy giụa ken két. "Không đủ, còn thiếu rất nhiều!" "Đem chiêu thức ngươi lĩnh ngộ được tại buổi giao lưu võ đạo ở Vân Châu Thị ra dùng đi!" Bạch Kiêu tung một quyền, da cánh tay kéo căng đến cực hạn, những mạch máu lớn mờ mờ ẩn dưới lớp màng da đỏ ửng thấy rất rõ. Sức mạnh kinh khủng hung hăng đập vào thân kiếm, khiến tay Dạ Mộng rung lên, lông mày nhíu chặt. Một giây sau. Bạch Kiêu một chân đạp mạnh xuống, hai tay ma sát nhau, như hai tấm kim loại, đột nhiên phát ra âm thanh thô ráp xào xạc. Hắn một quyền gầm thét tung ra, lại một lần nữa đánh về phía Dạ Mộng, cùng lưỡi kiếm va chạm, khiến hắn liên tục rút lui. "Keng keng keng keng!" Một bên nghiền ép tiến lên, một bên liên tục lùi về. Hai hàng dấu chân sâu hoắm trùng điệp in hằn trên mặt cao su đặc chủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận