Thánh Quyền !

Chương 208: Ta nguyện xưng ngươi là khổ luyện đệ nhất!

Chương 208: Ta nguyện xưng ngươi là người khổ luyện đệ nhất!
Liễu Minh Trạch chắc chắn, hắn nhìn thấy Dạ Mộng và Phương Siêu hai người! Nam Giang song hùng, thực ra rất dễ dàng nhận biết, hai vị này vốn dĩ đều có ngoại hình rất đặc trưng. Một người tóc dài âm nhu, một người cường tráng cứng rắn. Lần này tham gia giải đấu tuyển thủ dự thi của Ám Thế Giới, lúc thu thập tư liệu về những đối thủ cạnh tranh khác, chắc chắn đều đã xem ảnh chụp của hai người đứng đầu giành chức quán quân này.
“Tuyệt đối là Phương Siêu và Dạ Mộng...”
Hắn lẩm bẩm, sau đó ánh mắt lại nghi hoặc.
“Tổng cộng có ba người, người ở giữa kia, hình như là gã trai cơ bắp mà hôm qua ta gặp ở sảnh khách sạn! Hôm nay lúc rút thăm, ta nhớ hắn hình như là Bạch Kiêu của Hung Điểu lưu. Hắn... Sao lại cùng Nam Giang song hùng ở chung một chỗ?”
Trong lòng Liễu Minh Trạch dấy lên sự tò mò mãnh liệt.
Hắn liếc qua đồ ăn mang về trong tay, không chút do dự ném nó vào cạnh chân tường. Liễu Minh Trạch nhìn ba người dần đi xa, rồi đi theo.
Sáu giờ chiều, chân trời mở ra một tầng ánh chiều tà nhàn nhạt, ánh ráng màu xanh đồng trong đám mây đều dần biến mất. Toàn bộ bầu trời đã xen lẫn giữa màu lam và đen, là một màu xanh điện nồng đậm. Lác đác từng ngôi sao, giống như những con mắt tò mò bí ẩn, lóe lên giữa khe hở tầng mây.
Một công viên bỏ hoang đã lâu không được quản lý.
Mặt đất chất từng lớp lá cây đã mục, khô khốc. Người đi đường giẫm chân lên, tạo ra một tràng âm thanh răng rắc nhỏ như xương cốt vỡ vụn.
Dưới ánh trời nhá nhem.
Ba bóng người chậm rãi bước vào từ cổng sắt rỉ sét.
Trong công viên, cây cối nhỏ mọc lung tung bên cạnh nền xi măng, cỏ dại mọc tràn lan. Một quảng trường hình vuông, ở giữa có một đài phun nước đá trắng, hiện tại đã ngừng hoạt động. Miệng phun nước bị giăng đầy tơ nhện và những tạp chất màu đen.
Ba người đến đây, dần dừng bước chân.
“Đúng rồi, Bạch Kiêu, có thêm tin nhắn chưa?”
“Chúng ta kết bạn đi.”
“Sau này cũng tiện liên lạc.”
Phương Siêu giơ chiếc điện thoại màu đen bóng loáng lên, mở miệng đề nghị.
“Được.”
Trên đường đi, ba người trò chuyện một hồi, Bạch Kiêu cũng coi như có chút quen thuộc với Nam Giang song hùng này. Cảm nhận không tệ, lưu lại phương thức liên lạc cũng được.
“Cũng kết bạn với ta luôn đi.”
Bên cạnh, Dạ Mộng cũng lấy điện thoại ra.
Nửa phút sau.
Phương Siêu nhìn cái ảnh chân dung một màu đỏ trên màn hình, lẩm bẩm.
“Ám Hồng?”
“Biệt danh kỳ quái...”
Trên quảng trường, hai bóng người cao lớn cường tráng như nhau, tách ra sang hai bên.
Bên trái, Bạch Kiêu chỉ đứng bình thường tại chỗ, vóc dáng cứng rắn như một tòa tháp sắt nặng nề. Trong hoàn cảnh mờ tối, dáng vẻ tam giác ngược lại càng lộ rõ nửa người trên đồ sộ, giống như một con quái vật khổng lồ, thở hồng hộc.
Đối diện, Phương Siêu mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt. Vệt đỏ buộc trán ở trên trán đã buộc lại, làm mái tóc rối tung vẩy ra phía sau. Bộ quần áo luyện công màu trắng bó lấy thân hình cường hãn, cổ tay và cổ chân đều có thiết kế kiềm chế.
Giờ phút này, chiến đấu chưa bắt đầu.
Quần áo của Phương Siêu đã bắt đầu nhanh chóng phồng lên, theo sức mạnh dần cô đọng tụ lại, khí lưu trong lỗ chân lông toàn thân cũng bắt đầu không ngừng sinh động, phun ra ngoài. Tim của hắn đập nhanh hơn, những nhịp đập đều đặn, nhịp nhàng, rung động, những mạch máu không rõ ràng vốn ở dưới lớp da cơ bắp, lúc này từng cái từng cái nở rộ thành màu xanh đen.
Giống như một mạng lưới lớn trải rộng khắp toàn thân, bao phủ đến mọi ngóc ngách.
“Tinh Thủy môn, Phương Siêu!”
Hắn đột nhiên chắp tay ôm quyền, hành lễ!
Ánh mắt sắc bén như mũi tên, bắn thẳng về phía Bạch Kiêu.
“Hung Điểu lưu, Bạch Kiêu.”
Bạch Kiêu cũng đáp lễ.
Và điều này, cũng tuyên bố trận giao đấu chính thức bắt đầu.
“Không cần bất kỳ chiêu thức nào, chỉ lấy quyền cước đối địch, bắt đầu đi…”
Dạ Mộng đóng vai trò trọng tài tạm thời, lên tiếng.
Một giây sau, Phương Siêu đã bước một bước dài về phía trước, hóa thành một bóng trắng lao tới. Thân thể của hắn ma sát trong không khí, phát ra tiếng xé gió vội vã. Quần áo luyện công rung động dữ dội, từng lớp từng lớp gợn sóng nếp gấp.
“Chiến nào!”
Phương Siêu nhếch mép cười một tiếng, răng trắng hếu, khóe miệng cong lên vì phấn khích. Hắn đột nhiên dậm chân một cái, cơ bắp vai chuyển động, tay phải đấm thẳng như đạn pháo!
“Vù!”
Không khí lập tức bị xé rách, phát ra tiếng huýt sáo nhọn hoắt.
“Đông! ! !”
Giữa không trung sương trắng nổ tung, một cánh tay thô to chặn cú đấm như đạn pháo.
Năm ngón tay có lực của Rồng Có Sừng, tựa như cốt thép, vững vàng giữ lại nắm đấm mạnh mẽ của Phương Siêu. Hai luồng sức mạnh va chạm mãnh liệt, đang phát ra tiếng răng rắc.
Đột nhiên, một luồng cự lực tràn đầy sức sống, đè thấp vị trí quyền chưởng va chạm.
Trước mắt Phương Siêu, đột nhiên xuất hiện khuôn mặt không biểu cảm của Bạch Kiêu.
“Chỉ dùng quyền cước, đối với ngươi không công bằng.”
“Thực ra, ngươi có thể dùng chiêu thức cơ bản, ta không ngại.”
Giọng nói bình thản, không hề có chút cảm xúc dao động.
Nghe kỹ, có chút chói tai.
“Không cần!”
Phương Siêu trực tiếp bác bỏ đề nghị của Bạch Kiêu.
Giờ phút này sắc mặt hắn cũng có chút bất mãn, bản thân mình lúc so tài với những thiên tài cùng thế hệ, đều chỉ dùng quyền cước, chưa từng chiếm tiện nghi. Mà Bạch Kiêu, lại để mình dùng chiêu thức cơ bản, cùng hắn đánh nhau bằng quyền cước thông thường.
Ít nhiều cũng có chút xem thường người khác rồi?
“Ngươi cứ việc đánh tới, có bao nhiêu lực thì dùng bấy nhiêu lực!”
“Nói luận bàn bằng quyền cước, chính là luận bàn bằng quyền cước. Ta chỉ thích loại cảm giác quyền đấm vào da thịt này, dùng đến chiêu thức ngược lại không có cảm giác thuần túy như vậy...”
Phương Siêu đột nhiên dậm chân về phía trước một cái, nắm đấm dùng lực đấm thẳng vào Bạch Kiêu.
Nhưng, bóng người cao lớn trước mắt không hề lùi lại nửa bước.
Vai rung nhẹ một cái, cũng không hề nhúc nhích.
Bạch Kiêu nhìn ánh mắt nóng bỏng của Phương Siêu, có chút tán thưởng.
Thậm chí, ở đáy mắt sâu thẳm còn có vẻ khâm phục khó hiểu.
“Được thôi.”
“Vậy ta sẽ, thỏa mãn ngươi!”
Phương Siêu nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, còn chưa kịp lên tiếng đáp lại. Hắn chợt cảm thấy một luồng nhiệt lưu khổng lồ trước mắt, đang theo một loại khí thế cường hãn điên cuồng khuếch tán, hóa thành từ trường nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, bao bọc lấy toàn bộ người mình vào trong. Không khí có chút vặn vẹo, dưới sắc trời mờ tối.
Phương Siêu thấy, cánh tay đang nắm lấy nắm đấm của mình, bắt đầu từng tấc từng tấc phồng lên, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lớn ra ít nhất gấp đôi. Móng vuốt giống như thép đúc, cứng rắn thô kệch, gần như to bằng đầu người.
Và liên kết với cánh tay này, càng là một thân thể mạnh mẽ bá đạo đến cực điểm. Khí thế của người đàn ông trước mắt, đang tăng lên mạnh, bạo tăng, cuồng tăng!
Khí lưu hùng vĩ, buông thả tư thái, như một con voi lớn dang cánh.
Không hiểu, Phương Siêu giống như thấy được một gã khổng lồ toàn thân quấn quanh con mãng xà đen như mực, đấm ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời gào thét, hai chân chà đạp đại địa.
“Ảo giác?”
“Xoẹt…!”
Trong nháy mắt, một bàn tay khổng lồ như búa công thành, đánh nổ không khí.
Phương Siêu đột nhiên tỉnh táo lại, ngàn cân treo sợi tóc, vội né mình sang một bên.
“Ầm! ! ! !”
Đài phun nước đá trắng phía sau hắn trong nháy mắt bạo liệt, cả một khối đá cẩm thạch khổng lồ cứng rắn, tựa như bị một thùng thuốc nổ công phá. Sau một tiếng nổ lớn, đài phun nước nứt toác ra. Nó vỡ thành trăm ngàn mảnh, rào rào văng khắp quảng trường, tạo nên hiệu ứng mưa bụi đá như Thiên Nữ Tán Hoa.
“Thể phách này! ! !”
Con ngươi Phương Siêu co rụt lại, lập tức ý thức được lời Bạch Kiêu nói, chỉ va chạm bằng quyền cước không công bằng là có ý gì. Thể phách của hắn quá mạnh! Dù cho không vận chuyển công phu ngạnh luyện, vẻn vẹn chỉ là kích phát Khí Huyết, cũng đã có uy lực khoa trương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận