Thánh Quyền !

Chương 099 đem địch nhân toàn xử lý, tự nhiên là an toàn! (1.3w cầu nguyệt phiếu! ) (4)

【 Chức nghiệp: Huấn luyện viên đối kháng LV. 2 (171/200) 】
"Nhanh..."
Bất kể là chức nghiệp sắp đột phá cấp bậc hay kỹ năng nghề nghiệp, Bạch Kiêu đều sẽ chú ý. Từ đó gần đây sẽ nhắm mục tiêu để thu được kinh nghiệm liên quan.
Thị trấn Hoài Thủy, vùng ngoại ô.
Một chiếc xe hơi chạy chậm rãi trên đường nhựa.
Đến một ngã rẽ nào đó, xe quay đầu, một mạch lái vào vùng đồng quê. Thời gian trôi, chiếc xe tiến vào một khu rừng xanh um.
Tán cây chồng chất giao nhau, lá cây lay động theo gió.
Ánh nắng vàng kim lốm đốm rơi trên thân xe.
Rất nhanh, trước mặt xuất hiện một trại điều dưỡng màu trắng có diện tích không nhỏ. Cánh cổng sắt đen của trại điều dưỡng đã mở rộng.
Xe chạy thẳng vào bên trong, đỗ ở bãi đậu xe râm mát.
"Răng rắc", cửa xe mở ra.
Một ông lão mặc vest đen tao nhã bước xuống.
Ông ta rất quen thuộc địa hình nơi đây, căn bản không đi về phía trại điều dưỡng mà đi đến một chiếc xe con màu xám đậu ở ven nhà để xe.
Mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Dùng chìa khóa khởi động xe, động cơ gầm rú.
Đồng hồ đo phát sáng toàn bộ.
Một giây sau, vị trí đỗ chiếc xe con màu xám bỗng xuất hiện một vết nứt hình chữ nhật. Vết nứt đó là một cái bệ, giờ phút này đang chậm rãi hạ xuống, xung quanh là một mảng tối đen, khoảng nửa phút sau.
Bệ dừng lại, xung quanh từng chiếc đèn chân không sáng lên.
Ông lão mở cửa xe, đi ra ngoài.
Trước mắt, rõ ràng là một công trình ngầm bằng bê tông cốt thép, trông giống như một nơi trú ẩn được xây từ lâu, tông màu trắng.
"Cạch cạch cạch..."
Ông lão mặc vest di chuyển bước chân, đi về phía sâu trong hầm trú ẩn.
Năm phút sau.
Ông ta đi qua đường hầm của nơi trú ẩn, đi vào một hang động trong núi.
"Đến rồi?"
Giọng khàn khàn vang lên.
Nghe như thể bị lửa nướng cháy cổ họng.
"Ừ, đến rồi, tình hình thế nào?"
Ông lão mặc vest chậm rãi đi trên bậc thang xi măng mới xây.
"Khó khăn hơn ta tưởng."
"Vốn nghĩ chỉ cần chuyển hóa đủ nhiều quyền nô để hiến tế cây sinh mệnh Abaddon thì có thể tìm ra vị trí của Bí điển Ma Điểu. Nhưng hiện tại xem ra vẫn chưa đủ, độ tinh khiết của những quyền nô đó quá thấp. Nhất định phải có cao thủ võ đạo tu luyện Hùng Điểu Quyền, dùng máu tươi linh hồn đổ vào, mới có thể làm cho cây sinh mệnh Abaddon hoàn toàn trưởng thành, rễ cây ăn sâu vào thế giới ngầm..."
Trên đỉnh bệ xi măng, một bóng đen mặc áo bào khoanh chân nói.
Tiếng bước chân của ông lão mặc vest dần đến gần rồi dừng lại.
Ông ta đứng trên bệ xi măng cao ngất.
Trước mắt, rõ ràng là một hang động rộng lớn, bề mặt hang mọc đầy rêu. Nhưng kỳ lạ là tất cả rêu đều xoắn ốc mọc lên, lại có màu đỏ máu.
Tựa như thấm đầy máu tươi, nặng trĩu, ướt đẫm.
Mặt đất trong hang bằng phẳng, không có cỏ dại tạp vật gì.
Chỉ có vị trí trung tâm trồng một cây lớn mờ ảo như lưu ly màu máu. Cây cao hơn hai mươi mét, từng cành giương nanh múa vuốt lan ra xung quanh, giống như những bàn tay người bị vặn vẹo.
Rõ ràng trong động đá vôi không có gió, nhưng cành cây lại lay động dữ dội.
Xung quanh rễ cây, hai mươi mấy con Khủng Điểu đã bị chặt đầu. Xác không đầu nằm trên mặt đất, máu tươi từ cổ phun ra ngoài.
Tất cả đều bị cây cổ quái này hấp thụ, vì nó hơi mờ nên có thể thấy những sợi tơ máu sền sệt phình to, nhúc nhích như mạch máu dưới cành cây. Các tơ máu tụ lại thành một quả tim máu tươi.
Một luồng khí tức quỷ dị và tanh máu lan tỏa ra.
Không biết vì nguyên nhân gì, một số rễ của cây chỉ dựa vào gần thân cây một nửa, mặt cắt ngang trơn bóng dị thường, chậm rãi nhúc nhích. Tựa như nửa còn lại của rễ không bị đứt mà chỉ là ẩn hình.
"Thật mê người..."
"Abaddon..."
Ông lão mặc vest ngơ ngác nhìn về phía cây lưu ly màu máu.
"Tiếp theo, ta dự định động thủ với đệ tử và trưởng lão của Hùng Điểu Lưu. Chỉ có khí tức cùng nguồn gốc mới có thể dẫn tới Bí điển Ma Điểu!"
Người áo đen đặt bàn tay phải tái nhợt lên đầu gối, ngón tay thon dài.
Lúc trắng như ngọc, lúc dữ tợn như quỷ, mang theo cảm giác tương phản vô cùng mâu thuẫn. Không biết đó là bàn tay ngọc hay là bàn tay khô lâu.
"Ta không có ý kiến, ngươi muốn làm gì cũng được. Cho dù dẫn Thượng Võ hiệp hội và Hùng Điểu Lưu tới đây, cũng không liên quan đến ta." Ông lão mặc vest nhìn xa xăm, vẫn chăm chú nhìn vào cái cây kia: "Điều mà Ác Quỷ chi Đình bọn ta muốn, chỉ có Trái Tim Tinh Hồng Abaddon và cây như vậy..."
"Còn lại, ta mặc kệ."
"Ngươi muốn làm gì, đó là việc của ngươi."
"Ác Quỷ chi Đình chỉ cung cấp cây sinh mệnh Abaddon."
Người áo đen nghe vậy, cười nhạt rồi từ từ đứng dậy.
"Vậy hợp tác vui vẻ..."
Cùng lúc đó, tại thành phố Hằng Quảng.
Một phòng tổng thống trong khách sạn năm sao sang trọng.
Vì trời sắp tối nên ánh đèn trong phòng đã bật lên. Tường gạch men sứ màu cà phê như những viên ngọc đang lấp lánh.
Một tấm thảm lông xù màu sáng lớn phủ hơn nửa phòng khách.
"Cạch cạch cạch..."
Những đôi ủng da màu đen rắn chắc giẫm lên sàn gỗ thật, phát ra âm thanh trầm đục. Một bóng người mặc bộ đồ giống như quân phục từ trong phòng từng bước đi ra, đến vị trí quầy bar rồi tự mình pha một ly rượu. Nước rượu màu nâu chậm rãi xoáy trong ly thủy tinh.
Vài viên đá nhỏ màu trắng va vào thành ly.
Phát ra những âm thanh lanh canh.
Trên hành lang, lại có tiếng bước chân truyền đến.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ ngủ bước tới, trên vai khoác áo choàng có tua rua rộng rãi như một chiếc chăn lông vuông mỏng.
"Sao vậy? Anh yêu."
Người phụ nữ ngồi xuống cạnh người đàn ông mặc quân phục, hai tay nâng cằm.
Nghiêng khuôn mặt trắng nõn, khóe mắt mang vẻ mềm mại đáng yêu.
Đường cong mông và eo của nàng căng tròn, uốn lượn đến kinh người.
"Không có gì."
"Đúng đấy, không hiểu sao ta hơi bất an..."
Giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên.
"Cũng bởi vì tổ chức Thương Hỏa kia không chịu tiếp tục điều tra?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Trong báo cáo của Thương Hỏa, mục tiêu điều tra rất nguy hiểm, đã giết một người mặc giáp trụ sinh vật của thế lực không rõ. Nhưng theo mô tả thì đó cũng chỉ là một bộ giáp trụ sinh vật bình thường thôi, hình như là người của công ty Thiên Thần. Vậy thì sao? Đội đặc nhiệm chim sơn ca chiến đấu của chúng ta đã giết hơn hai mươi bộ giáp trụ sinh vật! Chúng ta là những người dày dạn kinh nghiệm trận mạc, hơn nữa còn chiếm ưu thế về số lượng..."
"Khi phối hợp với nhau, mục tiêu chắc chắn sẽ c·h·ế·t!"
"Hắn không thể lật được trời!"
"Cốc cốc cốc," Người đàn ông mặc quân phục một hơi uống cạn ly rượu.
Ly thủy tinh chạm vào bàn một tiếng, ông ta quay đầu lại.
"Mong là vậy."
Sau đó, người đàn ông mặc quân phục trực tiếp kéo người phụ nữ vào lòng, bàn tay phải cường tráng nhẹ nhàng nhấc lên, trực tiếp vác đối phương lên vai. Sau đó, trong tiếng cười khẽ vũ mị của người phụ nữ, ông ta từng bước đi vào một căn phòng.
Bên trong, nhanh chóng vang lên những âm thanh va chạm kịch liệt khác thường...
Sáu giờ tối.
Bầu trời hoàng hôn, từng lớp mây trắng trôi lơ lửng, một vầng hào quang đỏ màu gỉ sắt lặng lẽ nổi. Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời xanh thẳm với những dải mây đỏ lan rộng. Những tia nắng rực rỡ từ xa chiếu đến, chuyển màu các đám mây từ vàng kim sang đỏ.
Mái ngói các tòa nhà và những tấm kính lớn phản chiếu ánh sáng. Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen di chuyển nhẹ nhàng trên đường.
Thành phố Hoài Thủy, khu Huyền Sơn, đường Bách Linh số 46.
Một nhà hàng cao cấp, phòng số năm.
Vệ Đông và Bạch Kiêu ngồi ở chỗ của mình, lặng lẽ chờ đợi.
Bọn họ đang nói chuyện phiếm.
Vì Vệ Nam muốn tặng Bạch Kiêu một căn nhà, anh ta đã tìm mấy căn nhà có vị trí và giao thông khá tốt, đưa cho Vệ Đông. Để Vệ Đông cùng Bạch Kiêu bàn bạc, dù sao cũng là nhà của Bạch Kiêu, hắn có quyền tự do lựa chọn.
Lúc này, Vệ Đông cầm điện thoại gửi từng tấm ảnh cho Bạch Kiêu.
Ảnh phóng to, là nhiều kiểu phong cách trang trí nhà khác nhau.
Bên cạnh còn có giá cả và số liệu.
Nào là mấy phòng ngủ, hướng nắng, có thang máy hay không.
"Ta đề cử căn thứ ba, đúng, là căn đắt nhất ấy."
Vệ Đông ngồi trên ghế cười hắc hắc, dùng tiền của bố hoàn toàn không có gánh nặng: "Ưu điểm lớn nhất của căn thứ ba là có nhà riêng, tương đương biệt thự. Có tất cả hai tầng trên dưới, cảnh vật xung quanh đẹp, yên tĩnh, gần công viên Bình An. Nhược điểm duy nhất có lẽ là hơi vắng vẻ..."
"Nhưng thật ra, có xe rồi cũng không còn là vắng vẻ nữa."
"Chỉ là, thời gian di chuyển vào trung tâm thành phố tốn thêm."
"Chỉ thêm khoảng năm đến mười phút nữa."
Bạch Kiêu gật đầu, mở bản đồ trên điện thoại để xem vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận