Thánh Quyền !

Chương 070 Bạch Kiêu ! ! ! (4k)

Chương 070 Bạch Kiêu ! ! ! (4k)
Văn phòng xa hoa.
Diệp Bình kích động nắm chặt nắm đấm, bước nhanh rời đi.
"Tầng mười, phòng làm việc của quản lý."
Nơi này cũng là một nơi tương đối xa hoa, trên mặt đất phủ một lớp thảm lông cừu được nhuộm bằng tay. Màu cát hoàng, xanh đen, trắng sữa, đều được nhuộm bằng nước lá cây, đều đều phết lên. Sau khi hoàn thành sẽ lưu lại hương cỏ và hoa thoang thoảng, giữ được sự tươi mát lâu dài, cực kỳ quý giá.
Một tấm thảm được bện từ lông dê con và sợi tơ mềm như thế này có giá đến mấy vạn tệ. Mà bây giờ lại bị giẫm đạp, lưu lại dấu chân trên đó.
Bàn làm việc màu thiên thanh đặt cạnh cửa sổ sát đất rộng lớn màu trà.
Ánh nắng ban mai từ bên ngoài chiếu vào, rực rỡ và tươi sáng.
Có thể thấy, trong phòng làm việc còn có các loại đồ khác, bao gồm tủ quần áo và giá sách viền kim loại màu tối, ghế sofa màu đỏ nhung.
Bàn trà, bộ trà, rượu vang đỏ, tranh chữ, vân vân.
Nơi này không giống như phòng làm việc của quản lý mà giống thư phòng của nhà giàu hơn. Nhưng không ai trong Diệp thị tập đoàn quan tâm đến sự xa hoa quá mức này, bởi vì chủ nhân của phòng làm việc này chính là con trai của chủ tịch Diệp Hùng - Diệp Bình.
Diệp Bình sở hữu một vẻ ngoài đẹp đẽ, dung mạo tuấn tú. Nhưng thực chất lại là "bên ngoài mạ vàng bên trong thối rữa", thậm chí bị người đời gọi là "ác thiếu".
Chỉ xét riêng về mặt dục vọng, hắn muốn cả phụ nữ lẫn đàn ông, miễn là có vẻ ngoài ưa nhìn. Hắn bẻ gãy đôi cánh kiêu ngạo của người khác, nếu không chiếm được thì sẽ hủy hoại.
Loại chuyện này hắn đã làm không ít.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Tính tình của Diệp Bình hung ác, những năm này đã gây họa không ít ở Hoài Thủy.
Dựa vào là thủ đoạn mạnh mẽ của người cha lão luyện. Diệp Hùng trước đây là người của xã hội đen, sau này đi lên, lên một tầm cao mới.
Ông ta thành lập tập đoàn Diệp thị, có thể nói là vừa thâu tóm cả giới hắc đạo và bạch đạo.
Vừa nãy Diệp Hùng gọi điện thoại tìm người, chắc chắn là tìm đến đám người của thế giới ngầm, tất cả đều là những tay tàn nhẫn. Giúp Diệp Bình trả thù, biến người thành tàn phế là chuyện quá dễ dàng. Trước đây bọn họ còn làm những việc ác độc hơn nhiều.
Đổ bê tông vào cọc rồi ném người xuống sông cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, trầm thấp và đầy lực.
"Vào đi."
Diệp Bình đang ngồi dựa vào ghế màu đen, soi gương ngắm khuôn mặt mình.
Soạt, chim chim . . . . .
Hắn biết mình là kẻ bất tài vô dụng, ưu điểm duy nhất trên người có lẽ chính là vẻ bề ngoài này, nên Diệp Bình rất coi trọng dung mạo và hình tượng của mình. Kết quả, Bạch Kiêu đã tát vào mặt hắn, rồi túm tóc kéo hắn từ trong phòng riêng ra ngoài hành lang, quả thực là quá sỉ nhục.
Diệp Bình thề sẽ chặt tay Bạch Kiêu.
"Không ai được phép trêu vào ta mà không phải trả giá đắt . . . "
Hắn nhẹ nhàng lau mặt bằng khăn đã được nhúng nước đá.
Răng rắc, cửa phòng mở ra, mấy người từ bên ngoài bước vào.
Từng ngón tay từ từ kéo đến, tra tấn đến chết mới thôi.
Hắn nhíu mày nhìn mình trong gương, bên má phải vẫn còn hơi sưng đỏ.
Người đi đầu là một nam tử trung niên mặc áo khoác đen, thân hình cường tráng, bờ vai rộng, khiến chiếc áo khoác bó sát người. Một đôi mắt Tam Bạch vô tình, ẩn chứa sự hung ác và tàn nhẫn khó thấy.
Hai người phía sau cũng là mũi tẹt môi dày, trên mặt và trên cánh tay có mấy vết sẹo, có vẻ là đã từng giao đấu với người khác.
"Diệp thiếu, các huynh đệ đã chờ ở đại sảnh dưới lầu."
Người đàn ông trung niên có giọng khàn khàn nói.
"Nghĩ lúc nào xuất phát, thì sẽ xuất phát lúc đó."
"Chu ca, ta chỉ có một yêu cầu. Anh phải giữ tên Bạch Kiêu đó cho ta, ta phải từ từ tra tấn hắn, đến khi hắn quỳ xuống đất xin tha, liếm bùn trên giày da của ta, liếm đến sạch sẽ mới thôi..."
Ánh mắt Diệp Bình lộ ra sự ác độc không hề che giấu.
"Chuyện này có dễ dàng không? Ha ha ha . . . "
Mấy người cười ồ lên, vô cùng ngạo mạn.
Đúng vậy, so với một mạng người, việc quỳ xuống chịu thua mất chút tôn nghiêm có đáng gì? Bọn hắn đã thấy quá nhiều kẻ đau đớn khóc lóc xin tha.
"Đương nhiên không chỉ có vậy, ta sẽ đưa ra yêu cầu này, rồi để hắn quỳ xuống. Sau khi hắn vứt bỏ hết tôn nghiêm làm xong thì ta lại nói chưa hề có ý định tha thứ, sau đó lôi hắn đến trước xe bồn xi măng ở công trường . . . "
Diệp Bình cười lạnh.
"Ta đã điều tra, hắn chỉ là một tên nghèo hèn, nhà hắn căn bản không có thế lực gì. Chết cũng không sao, cứ để hắn biến mất là xong chuyện!"
"Đi thôi."
Mấy người áo khoác đen liếc nhau, khẽ gật đầu.
Nụ cười trên mặt Diệp Bình càng trở nên nồng đậm.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, vừa định đi ra ngoài.
Ngoài cửa, một nữ thư ký mặc trang phục công sở bó sát, đi tất đen, dáng đi vô cùng quyến rũ, tiến đến. Nữ thư ký này dáng người bốc lửa, hàng cúc trước ngực căng phồng, trang điểm lả lơi, xịt một loại nước hoa hương lan thoang thoảng.
"Diệp thiếu~"
"Bốp." Diệp Bình vỗ một cái vào mông nữ thư ký, cười tà rồi bước ra ngoài: "Bây giờ không có thời gian, tối đến tìm em xả hơi."
Nói xong, Diệp Bình cùng mấy người mặc áo khoác đen bước nhanh ra ngoài.
Cao ốc Diệp thị, vị trí cửa sau.
Ở đây có tổng cộng bốn nhân viên bảo an, hai người ở trong chòi canh, hai người đứng ở cổng lớn. Bọn họ trò chuyện với nhau, vẻ mặt cà lơ phất phơ, còn hơn cả lưu manh. Thực tế, các bảo vệ của tòa nhà Diệp thị đều từng là người của giới hắc đạo, bây giờ được Diệp Hùng dùng tiền mua chuộc, đưa cho một chức vị.
Họ có thể tùy thời cởi bỏ bộ đồng phục bảo an, biến thành những tay sai hung ác.
Trong số đó, đoán chừng không ít kẻ từng dính máu người và giết người.
Đều là một lũ nhân vật hung ác.
Chòi gác cổng.
"Nghe nói lát nữa có chuyện? Mẹ nó, xui xẻo, đúng ca bọn mình phải trực ca." Người cao chửi thầm.
"Đúng vậy, lâu lắm rồi không vận động, khớp xương cũng muốn gỉ cả rồi. Mẹ kiếp, đừng đến khi đánh nhau lão tử lại vung dao không nổi. . ."
Người lùn bên cạnh trực tiếp lấy từ trong ngực ra một gói thuốc lá đen.
Vừa nói vừa rút một điếu ra châm.
"Ai, cho tao một điếu, nghe mùi thèm quá." Người cao liếm môi nhìn chằm chằm.
"Móa, nhớ mai đưa lại tao, thuốc Hắc Vân này mắc lắm đó." Người lùn cẩn thận rút ra một điếu đưa cho người cao. Người cao ngậm điếu thuốc trong miệng, khom người cúi xuống dùng bật lửa châm thuốc.
Răng rắc, cửa chòi gác bị người từ bên ngoài đột ngột kéo ra.
Tay người lùn run lên, ngọn lửa suýt không đốt đến cằm người cao.
"Móa, con mẹ nó . . . . " Người cao vừa quay đầu vừa muốn chửi, lời thô tục trong miệng bỗng im bặt.
Không biết từ lúc nào,
Một cái bóng đen ngược hình tam giác, bờ vai rộng lớn cường tráng, xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu yên lặng nhìn xuống. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc dưới ánh sáng tối, khiến người ta rùng mình, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ.
Hai người đều giật mình.
"Phụt!"
"Ngươi!"
Bóng đen đột ngột vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của người cao. Một giây sau, mắt người cao tối sầm lại, ngã xuống.
Bịch!
Người lùn mở to mắt, đột nhiên thấy người cao nằm nghiêng trên đất, mặt tái mét. Hai mắt lồi lên, như muốn rớt khỏi hốc mắt, huyệt thái dương lõm sâu, tựa như bị vật gì đó đâm xuyên qua. Một chất lỏng màu đỏ trắng hòa lẫn phun ra, mang theo mùi tanh nồng nặc, buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận