Thánh Quyền !

Chương 114 mười tám điểm tiềm năng điểm

Chương 114 mười tám điểm tiềm năng.
Đùng đùng đùng!
Bạch Kiêu truy kích có thể nói là như chẻ tre, rất mạnh mẽ. Liên tục có hai ba bức tường bị hắn hung hăng đụng thành mảnh vỡ. Chủ nhà thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cảnh tượng như gió cuốn mây tàn qua đi, để lại một khoảng sân tan hoang. Nghi hoặc không biết mình có phải gặp chuyện gì kỳ lạ, hay là do khí ga dưới đất phát nổ ảnh hưởng. Không phải chứ, sao mình nghe được một tiếng động lớn, lao ra xem thì, trước sau chưa tới hai giây, mà trong sân lại chẳng có bóng dáng hung thủ nào cả...
Một đoạn tường vây cao hai mét lặng lẽ chắn ngang con đường nhỏ, những tán cây và cành lá chìa ra phía trên khiến nơi hẻo lánh có chút lốm đốm bóng râm, trông rất yên tĩnh.
Một giây sau.
Rầm!
Hai bóng người mạnh mẽ đâm nát nửa bức tường, xuất hiện. Bạch Kiêu mở rộng cánh tay, sau đó như một chiếc chiến phủ hung mãnh vung ra, mang theo dòng khí Viêm Cương vồ lấy cổ tay rồi va chạm vào Khuê Xà.
Rầm!
Mảng lớn mảng lớn thiết trảo quỷ văn trên cánh tay phải của Khuê Xà bị xóa sổ. Đồng thời sau cú va chạm, cánh tay phải vốn đã bị thương dưới nách, các ngón tay lại bị chấn thương, máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra.
"Trốn à, sao không trốn nữa rồi?"
Bạch Kiêu hung hổ dọa người, không hề có ý định dừng tay. Đôi mắt đen láy như đá hắc diệu thạch tập trung vào thân hình Khuê Xà, phản chiếu từng động tác, từng ý đồ của đối phương.
Bạch Kiêu nói chuyện ngông cuồng, nhưng thực tế rất tỉnh táo, tựa như một người thợ săn lạnh lùng đang nhìn con mồi giãy giụa trong lưới. Còn cái gọi là hung hổ dọa người chỉ là chiêu trò chọc tức đối phương phạm sai lầm. Nhưng thật bất ngờ, Khuê Xà cũng rất tỉnh táo. Hắn không lập tức tiếp tục quay đầu chạy trốn, cũng không tức giận lao vào Bạch Kiêu mà hít sâu một hơi, kìm nén đau đớn, tập trung tinh thần, giữ lại cho mình một tia hi vọng sống sót.
Với Khuê Xà, trốn chạy không có gì đáng xấu hổ. Khi đánh không lại, nếu có cơ hội thì phải chạy. Dùng hai tên Sát Nhân Quỷ thông thường để đổi lấy mình, quá hời! Cao tầng của tổ chức Khủng Điểu có biết cũng sẽ không trách hắn. Đó là cách để bảo toàn lực lượng. Biết rõ không đánh lại mà vẫn tiếp tục chống cự chỉ là hành động ngu ngốc.
Nhưng tình hình bây giờ lại khác, Khuê Xà cảm thấy, nếu cứ tiếp tục chạy trốn thì cơ hội sống sót còn thấp hơn cả phản kháng. Bởi vì khí thế Bạch Kiêu đang rất mạnh, hắn càng thêm bất khả chiến bại. Khuê Xà bản năng cảm thấy mình cần phản kháng, cần phòng ngự kiên cường. Sau đó đợi viện binh tới. Hắn đã gọi cứu viện ngay khi thấy tình hình không ổn.
Trong con hẻm nhỏ.
Bạch Kiêu nhìn chằm chằm Khuê Xà, trong lòng dần thận trọng. Nếu đối phương chỉ biết chạy trốn thì chắc chắn sẽ bị Bạch Kiêu đánh chết trong quá trình đó. Nhưng giờ phút này chọn phản công có thể sẽ đe dọa được hắn, kéo dài quá trình bại trận. Dù sao quỷ văn thứ ba của Khuê Xà rất khó đối phó, có thể gây tổn thương đến thân thể cường hãn của Bạch Kiêu.
Chậm rãi nắm chặt tay, trên đó là vô số vết máu nhỏ li ti, khiến toàn thân đau nhức. Hắn hít sâu một hơi, tỏ sự tôn trọng với đối thủ, không còn nói mấy lời hùng hổ dọa người nữa. Hai tay hắn đột nhiên dang rộng, lồng ngực nhô lên cao, từng chiếc xương sườn tựa như những chiếc ô lớn chống đỡ cơ bắp. Khiến phần trên cơ thể của Bạch Kiêu vốn đã vạm vỡ lại càng thêm khoa trương, từng đường gân xanh như rễ cây lan tỏa khắp nơi.
Đối thủ dám phản kháng, vừa hay có thể có thêm kinh nghiệm có giá trị."Vậy thì ở đây, đánh chết ngươi!" Bạch Kiêu lao tới, cả người như một con gấu ngựa nổi giận.
Trong ba phút tiếp theo.
Rầm!
Bạch Kiêu đấm một quyền, tay Khuê Xà đỡ, tạo nên một luồng gió mạnh. Mặt đất dưới chân dường như rung chuyển, tường vây chấn động.
Rầm!
Một luồng Viêm Cương lưu xiên xẹo của Bạch Kiêu đánh vào vai phải Khuê Xà như điện xẹt, phát ra một tiếng răng rắc, máu tươi văng tung tóe. Xương cốt đã gãy nát hoàn toàn, cánh tay phải của Khuê Xà đã phế.
Phập!
Bạch Kiêu thông qua kỹ xảo nắm đấm, bắt được sơ hở, một quyền đánh xuyên thủng phòng ngự của Khuê Xà, đánh trúng lồng ngực khi đối phương không kịp tránh né!
Bịch!
Khuê Xà bay ra xa, đập mạnh vào tường, ngã vào đống gạch vụn. Hắn cảm thấy lồng ngực đau như tê dại, giống như có vật gì đó đang tiến hành một cuộc phẫu thuật mở ngực.
Khuê Xà không hề cảm giác sai.
Thứ đang "phẫu thuật mở ngực" cho hắn chính là nắm đấm của Bạch Kiêu!
Cơ bắp và xương cốt lồng ngực Khuê Xà bị đấm thủng một lỗ, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ tim đang đập, máu tươi chảy ra xối xả. Hắn chung quy không thể chống lại sự tấn công cuồng bạo của Bạch Kiêu. Không thể trụ đến khi viện binh tới. Mà trớ trêu thay, người đáng lẽ đến giúp hắn lại mới là người cần được giúp.
Khụ khụ khụ...
Khuê Xà nằm nghiêng trên đống đổ nát của tường, sắp chết, ho ra máu.
Cạch.
Bạch Kiêu mình trần, chậm rãi tiến đến. Thân thể che khuất ánh sáng chói chang, những gân xanh vừa nổi lên do bộc phát sức mạnh còn chưa lặn hết, cơ bắp cũng vẫn cuồn cuộn, có một vẻ đẹp hình thể. Trên người hắn có vài chỗ vết thương, những sợi máu tươi lẳng lặng chảy trên bề mặt da. Đặc biệt có một vết thương dài hơn mười centimet ở xương quai xanh, chỉ thiếu chút nữa là lan tới cổ.
Bạch Kiêu thầm cảm thấy, việc Khuê Xà phản kháng uy hiếp hắn là đúng. Hắn thực sự bị thương không ít. Nhưng cuối cùng, người thắng vẫn là Bạch Kiêu.
"Cạch cạch cạch..."
Hắn đi tới trước mặt Khuê Xà, bóng của hắn bao trùm toàn thân đối phương.
"Chết đi..."
Bạch Kiêu không muốn tra tấn đối phương, không có ý nghĩa. Nửa thân trên hắn hơi cúi xuống, răng rắc! Toàn bộ cái bóng cồng kềnh như một cái đầu hổ, há cái miệng dữ tợn, nuốt chửng sinh mệnh của Khuê Xà. Những dòng máu tươi từ khóe miệng hắn tuôn ra, tạo thành một vũng máu bên cạnh chỗ trũng.
Chầm chậm đứng dậy, Bạch Kiêu hít sâu một hơi. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về cuối con đường nhỏ. "Vị kia ở góc tường, đã nhìn lâu như vậy rồi, cũng nên ra mặt đi chứ?"
Nhưng không hề có động tĩnh đáp lại.
Tựa như Bạch Kiêu đã phán đoán sai, ở đó chẳng có ai.
Rầm!
Một bóng đen như xe tăng phá tan bức tường nơi góc. Từ góc tường, một cái bóng xám nhanh chóng lùi lại như điện xẹt. Bạch Kiêu đuổi theo, hai tay liên tục tấn công, như những mũi tên độc hung mãnh phóng ra. Phanh phanh phanh! Một đôi tay đeo găng đen nhanh chóng va chạm với Bạch Kiêu, giữa không trung bùng nổ những tiếng vang. Lực quá mạnh, đôi găng tay tinh xảo bị xé rách, lộ ra một bàn tay bình thường. Sau bàn tay là một biểu tượng ngôi sao năm cánh nằm trong hình tròn. Một biểu tượng cây đại thụ che trời đơn giản, mang một màu đỏ máu quỷ dị. Dường như chỉ một giây nữa thôi, những đường vân kia sẽ chảy ra máu tươi.
"Ngươi là ai!"
Bạch Kiêu khí thế bừng bừng, cơ thể ma sát trong không khí tạo thành tiếng nổ đáng sợ. Tay phải hắn cuộn trào Viêm Cương khí lưu tấn công ra.
Rầm!
Găng tay còn lại để đỡ đòn cũng nổ tung, bất ngờ để lộ mu bàn tay với con số: D1145.
Đối phương không trả lời, chỉ đột nhiên quay người, mượn lực nhảy lên.
Ánh mắt Bạch Kiêu lóe lên vẻ tàn nhẫn, toàn bộ da trên cơ thể hắn chuyển sang màu đỏ sắt hung mãnh, hắn vận động hết công suất ngạnh công, luồng sức mạnh sôi trào mãnh liệt từ trung tâm lan ra toàn thân. Đôi mắt như mắt chim ưng khóa chặt đối phương!
Ngay khi Bạch Kiêu chuẩn bị ra tay. Biểu tượng ngôi sao năm cánh trên mu bàn tay của đối phương khẽ sáng lên, một cảm giác nguy hiểm như có ác quỷ muốn thoát ra từ sâu trong thân thể giáng xuống. Đồng thời, từ xa hai ba bóng người lao tới với tốc độ cao, khí thế mạnh mẽ. Tựa hồ, không hề yếu hơn Khuê Xà, thậm chí, có người còn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận