Thánh Quyền !

Chương 163: Đánh xuyên qua sinh vật lực trường, tuyệt đối quái vật!

Chương 163: Đánh xuyên qua sinh vật lực trường, tuyệt đối quái vật!
“Ngươi cứ nói đi?” Kim Hi Hi Lạp như pho tượng trên khuôn mặt anh tuấn, vẫn giữ nụ cười như cũ. Nhìn rất ưu nhã, nhưng lại có chút lơ đãng. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng. Lập tức, phía sau Kim Hi xuất hiện một đoàn hư ảnh màu vàng kim mơ hồ, tựa như từ dưới mặt nước chậm rãi hiện lên. Đó là một bộ áo giáp màu vàng kim tinh xảo dị thường, tổng thể dáng người, cao hai mét mốt. Từng mảng vảy hình thoi tiêu chuẩn, tinh mịn chồng lên nhau, đường viền ánh lên độ bóng kim loại như hoàng kim. Ngực là một tấm giáp ngực hình chữ nhật to lớn. Mặt giáp như mặt thủy tinh, vuông vức bóng loáng, như một lớp màng ánh sáng. Từng sợi tơ vàng kim từ màng ánh sáng bị kéo ra, tạo nên quầng sáng tuyệt đẹp trong không trung. Bốn cánh tay thon dài, mạnh mẽ duỗi ra bốn hướng, mỗi ngón tay quấn lấy một túm tơ, bện thành lưới lớn. Kim Lân, Hoàng Kim Biên Chức Giả, giáp trụ cấp cánh, có sinh vật lực trường. Cái này, so với giáp trụ Cụ Phong, giáp trụ Cương Chùy vừa rồi, căn bản không cùng đẳng cấp. Khí thế cường hãn ẩn ẩn phát ra, từng chút một thẩm thấu từ không khí, dần dần quét sạch toàn bộ hành lang tầng năm. Phía bên phải nhân viên chiến đấu của tập đoàn Ma Vân, cảm thấy hơi khó thở, cảm nhận được áp lực vô cùng lớn. Lúc này, bọn họ giống như từng con ruồi con muỗi, bị mắc vào tấm mạng nhện màu vàng kim. Dù có cố sức giãy giụa vỗ cánh, cũng không ăn thua gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhân tấm mạng bò tới ăn thịt bọn họ!
“Mấy phế vật ở khu tiến hóa, đúng là không phải đối thủ của ngươi.” “Ngươi mạnh hơn bọn chúng, nên mới có thể không kiêng nể gì.” Kim Hi im lặng đứng tại chỗ, khóe môi nhếch lên cười nhạt. Bộ giáp sinh vật uy thế cường đại sau lưng từ từ tiến lên, mở bàn tay lớn ôm lấy hắn. Thân thể hắn tựa như bị nuốt vào trong giáp. Mũ giáp tinh xảo, hoa văn hình cánh chim ở hai bên tai. Mặt nạ vàng, nửa bên trái phản chiếu ánh sáng chói chang, con ngươi hơi sáng lên. Một giọng nói uy nghiêm và mạnh mẽ phát ra từ trong bộ giáp.
“Đúng vậy!” “Vì ta mạnh hơn ngươi, nên ta tự tin và ung dung!” “Bạch Kiêu, hôm nay ta sẽ dạy ngươi, lúc nào cũng phải kính sợ kẻ mạnh hơn mình. Còn học phí, dùng tiên huyết mà trả!” Kim Hi không hề che giấu vẻ ngạo nghễ. Hắn biết rõ Bạch Kiêu rất mạnh, nhưng rõ ràng cảnh giới của Bạch Kiêu vẫn chưa đạt tới tiếp xúc tần suất, nếu không hẳn hắn đã phát hiện ra. Nếu cảnh giới của Bạch Kiêu dưới cấp cánh… thì hắn chỉ có phần bị nghiền nát mà thôi!
“Chết đi…” “Kim Chi Lam!” Bộ giáp màu vàng kim mạnh mẽ đột nhiên ra tay, cánh tay khẽ vung lên, tức thì gieo rắc một lớp sương mù màu vàng kim như sóng gợn, giống như buổi sớm, lớp sương mù men theo rừng cây quét xuống thung lũng. Nhưng những nơi sương mù vàng này đi qua, sàn nhà, trần nhà, hai bên vách tường, tất cả đều xuất hiện vô số vết cắt ma sát, lõm xuống bóng loáng. Không phải sương mù lao tới, mà là vô vàn sợi tơ. Những sợi tơ màu vàng kim này, chỉ mỏng bằng một phần trăm sợi tóc, lơ lửng trong không khí, giống như giọt sương. Chỉ khi chạm vào vật thật, nó mới bộc phát ra uy lực cắt chém kinh người. Từng có một bộ giáp trụ cấp thú hứng chịu chiêu này, kết quả, khi Kim Chi Lam hoàn toàn rút đi. Tại chỗ chỉ còn lại một bộ hài cốt người không toàn vẹn.
“Giải quyết xong ngươi, ta sẽ làm những chuyện còn lại.” Kim Hi hơi nghiêng đầu, mặt nạ vàng nhìn những người thuộc tập đoàn Ma Vân ở phía xa. Mấy kẻ rác rưởi ở khu tiến hóa, chuyện nhỏ nhặt thế này cũng làm không xong. Chỉ có mình hắn mới có thể.
Bỗng nhiên, nơi Kim Chi Lam cuồn cuộn lao đến. Phát ra vô số tiếng va chạm kim loại “Đinh đinh đinh đinh…” Những đóm lửa màu đỏ kim bắn tung tóe, văng ra bốn phía, dội vào vách tường và sàn nhà. Đám sương mù vàng kim đang lưu chuyển tốc độ cao, bao bọc một thân hình màu đen, không ngừng cắt xén nhưng không thể gây tổn thương mảy may.
“Bành!” Thân hình Kim Hi lập tức lóe lên, tựa một cơn cuồng phong, vọt tới!
“Lam thiết!” Hắn vung tay lên, cánh tay giáp trụ thon dài như một cây thương vàng múa giữa không trung, phát ra tiếng rít mạnh. Cổ tay siết lại từng đoạn, xung quanh vô số sợi tơ vàng kim hội tụ, ngưng tụ thành một thanh dao vàng. Rìa dao, các sợi tơ điên cuồng chuyển động, đầu nhọn vô cùng sắc bén.
Xoẹt!
Đâm mạnh vào làn sương mù vàng kim!
Keng!
Tiếng va chạm như hồng chung đại lữ lại lần nữa vang lên. Kim Hi cau mày, đó không phải âm thanh da thịt bị cắt nát trong tưởng tượng. Dao của hắn, chặn đứng trên một lồng ngực cực kỳ rắn chắc. Tất cả sức lực gào thét lao tới đều như trâu đất xuống biển, không thể tiến thêm chút nào! Tựa hồ… Tựa hồ đến màng da cũng không cắt vỡ được!
“Kẻ này…” Rầm một tiếng, một tiếng nổ vang lên, khí lưu trắng phình ra, trực tiếp đánh lùi Kim Hi. Tiếng gầm rú như sấm động của một con cự thú Viễn Cổ Man Hoang.
“Đinh đinh đinh đinh…” Thân hình màu đỏ sẫm khổng lồ đột ngột lao về phía trước. Vô số sợi tơ vàng kim mảnh dẻ rơi xuống, đứt đoạn vỡ vụn, mất khả năng hoạt động.
“Rầm!” Bàn chân đầy gân xanh dẫm lên mặt đất, bốc lên một chút khói trắng. Một thân hình cường hãn như xe tăng đỏ sẫm, cứng rắn thoát ra từ trong luồng khí nổ, nguy nga như núi. Trên bề mặt thân thể, dường như khoác một bộ chiến giáp nặng nề khác thường, mang đến cảm giác không gì cản nổi. Loại cảm giác sức mạnh nặng nề không thể diễn tả, gần như khiến người run sợ!
Hồng quang khắp người, dây thừng đen giao nhau. Kình lực vô hình khuấy động, khí tức Man Hoang bao phủ.
“Ta có một chút rất hiếu kỳ…” “Rốt cuộc điều gì, khiến ngươi ảo tưởng rằng mình mạnh hơn ta?” Giọng nói nghẹn ngào như tiếng hồng chung đại lữ vang lên trong không gian chật hẹp. Tất cả màng nhĩ của mọi người đều rung lên, trái tim đập thình thịch. Con ngươi Kim Hi co lại, hắn cảm nhận được một sự uy hiếp cực độ. Rõ ràng đối phương không có nắm giữ tần suất, rõ ràng đối phương không đạt đến cảnh giới cấp cánh, nhưng trên người hắn lại có một loại khí tức tử vong đen kịt. Lúc nào cũng có thể bị cái bóng tối to lớn kia bao trùm, khiến hắn nghẹt thở.
“Cút đi.” Bạch Kiêu vung tay lên, những làn sương mù vàng kim lít nhít như muỗi bị thổi tan tành. Phịch một tiếng, vách tường bên phải trong nháy mắt hiện ra tổ ong, lỗ nhỏ li ti hàng vạn. Kim Chi Lam do Kim Hi thả ra, hao tổn hầu như không còn.
Ầm ầm ầm!
Cự nhân đỏ sẫm trước mắt từng bước một đi tới, uy thế kinh người. Hai tay to lớn hơi buông xuống bên người, con ngươi đen nhạt tràn đầy sự tàn bạo và bá khí, lúc này đang ở trên cao quan sát Kim Hi trầm mặc.
“Trả lời câu hỏi của ta, tên nhóc con!” “Điều gì khiến ngươi ảo tưởng mình mạnh hơn ta?” Vút!
Trong hành lang bỗng nổi lên một trận cuồng phong.
Bành!
Nắm đấm đỏ sẫm khổng lồ, từng tấc từng tấc ép nổ không khí, trên bề mặt hình thành từng vòng khí lưu trắng dập dềnh, đánh về phía bộ giáp vàng kim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận