Thánh Quyền !

Chương 222: Ngũ Mang Tinh Lạc vs Thủy Điểu Cao Tường!

"Bạch!" Móng vuốt thô to dò xét ra, cơ bắp nở nang lớn thêm một vòng. Bàn tay bày ra hình hổ, hắc diễm thiêu đốt, gần như to bằng đầu người. Trong lúc xé rách không khí, lại phát ra một tiếng gầm rú giống như tiếng hổ! "Rống!" Dạ Mộng trong mắt hung quang hiện lên, gầm lớn một tiếng: "Húc Nhật trảm!" Một đạo ngân lam quang mang, trong nháy mắt xẹt qua giữa không trung, sáng chói mắt. Hai bên đột ngột va chạm, tiếng kim loại chấn động dữ dội quét sạch toàn trường. "Bành!" Âm thanh vừa dứt, Bạch Kiêu ở ngoài hai thước, lại trong giây lát như đạn pháo bay đến trước người Dạ Mộng, cho thấy tốc độ kinh người. Khuôn mặt hổ dữ tợn, lạnh lẽo trừng trừng ép về phía Dạ Mộng. Khuôn mặt phóng đại, nụ cười vặn vẹo, ở ngay gần! "Nguyệt Khiếu!" Dạ Mộng đột nhiên vung kiếm, trên cánh tay gân xanh nổi lên từng cục, dường như tạo thành một vầng trăng khuyết màu đen. Lực lượng tăng vọt gấp mấy lần, thân kiếm lập tức gào thét. "Coong!!!” Hai bên đều rút lui, cuồng phong gào thét quét sạch chiến trường. Dạ Mộng vừa điên cuồng lùi lại, vừa nhìn tay phải. Hổ khẩu đã nứt ra một vết thương lớn, máu me đầm đìa, xương cốt dường như cũng có vài chỗ bị đánh rách tả tơi. Bạch Kiêu Đồng Tượng công Đồng Chung Hồi Hưởng áo nghĩa, dù có đề phòng, trong chém giết lẫn nhau, có lúc cũng không cách nào tránh khỏi. Một bên khác, chân phải Bạch Kiêu cắm xuống đất, dừng lại thân hình. Hắn cúi đầu nhìn nắm đấm, bốn đầu ngón tay có một vết thương không sâu không cạn. Máu tươi nhỏ xuống, lạch cạch rơi trên lôi đài. Bạch Kiêu tâm niệm vừa động, cơ bắp nơi đó dần khép lại. Dạ Mộng hiện đã hai lần làm bị thương Bạch Kiêu, nhưng điều này không có nghĩa là hắn mạnh hơn Phương Siêu. Chỉ bởi vì, Dạ Mộng Lê Quang kiếm, thực sự có sát thương kỳ hiệu đối với cao thủ khổ luyện. Ngay cả Bạch Kiêu cũng lãnh vài vết thương nhỏ. "Không tệ, có thể làm bị thương ta trong trạng thái Ba Xà Chi Khu!" "Nhưng vẫn còn xa mới đủ." "Xem ra không ép ngươi, ngươi sẽ không dùng chiêu đó!" Hắn hít sâu một hơi, nửa thân trên nở phồng, xương sườn như chiếc ô lớn chống ra. Cơ bắp màu đỏ sẫm của Bạch Kiêu khủng khiếp đến cực điểm, như một chiếc xe tải lớn chở đầy hàng hóa trên đường. Xe nhỏ đi qua bên cạnh, đều cảm thấy kinh hãi. Hai tay hắn nâng cao, toàn thân bốc hơi nóng, từ trường lớn điên cuồng khuếch trương. Bạch Kiêu mở hai mắt, một chân đạp đất, nền cao su dưới chân nứt ra như vết rùa. Tinh khí thần của hắn từ trên xuống dưới đều được dẫn động. "Tam chuyển!" Bạch Kiêu khẽ vồ tay phải, giống như nắm một quả cầu vô hình. Bàn tay xoay theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng lòng bàn tay hướng lên nhẹ nhàng nâng lên. "Thủy Thiên Hình!!!" Ầm ầm... Trong nháy mắt, bốn thuộc tính kinh khủng kia, đều hóa thành từng đợt sóng lớn xanh lam trùng điệp, cao mấy chục mét đổ xuống. Cỗ khí thế rộng lớn bao la khiến người ta nghẹt thở kia, phảng phất một bàn tay lớn đặt lên vai Dạ Mộng. "Tranh tranh tranh!" Dạ Mộng hơi chùng xuống, đầu gối cong lại, khớp toàn thân dường như cũng phát ra những tiếng vang khó nhọc. Toàn bộ động tác của hắn đều chậm chạp. Lực lượng mênh mông chao đảo này, bá đạo lạ thường. Một giây sau. Một bóng đen lớn màu đỏ sẫm, bỗng nhiên lao đến. "Ma Sư Bào Hao kiếm!" Giọng điệu cố chấp phong ma, cùng với ngọn lửa màu đen bộc phát. Một đôi móng vuốt dữ tợn, mang theo lưỡi kiếm hàn quang rực rỡ. Đường cong cực kỳ sắc bén mờ ảo, lập tức hóa thành một đạo hắc diễm kiếm quang lớn không thể địch nổi. Thiêu đốt bầu trời, quét ngang tới! "Còn giấu, vậy thì giấu tới giải đấu Ám Thế Giới lần sau đi!" Ý chí lạnh lùng của Bạch Kiêu, áp bách xuống. "Ngũ Mang Tinh!!!" Dạ Mộng nhất định phải lật át chủ bài, nếu không thì không có cơ hội nữa! Tay phải hắn nắm chặt kiếm, vị trí mu bàn tay, gân xanh nổi lên, kinh lạc như dây thép vặn vẹo vào nhau, bất ngờ tạo thành hình Ngũ Mang Tinh. Mà ngay khi Ngũ Mang Tinh xuất hiện, chuôi cổ kiếm có đường vân màu lam sáng rực lên, phảng phất bị thứ gì kích thích. Lam oánh oánh quang mang không ngừng kéo dài, trong suốt sáng chói, như ánh bình minh. Trong khoảnh khắc, một thanh kiếm mang kiếm quang dài khoảng ba mét màu lam hiện ra. "Choeng! Choeng! Choeng!" Dạ Mộng liên tiếp vung ba lần trảm kích kinh người trong không trung. Tất cả đều thể hiện hình chữ "∧" ngược, cuối cùng chắp vá thành một dấu ấn hình chữ "Núi". Trong hơi thở, kiếm quang cộng hưởng, quang mang và uy lực sáng chói kinh người, hung hăng bay ra. "Bành!!!" Hai đạo kiếm quang nổ tung, khiến cả lôi đài chấn động dữ dội. Cuồng phong mang theo hơi thở sắc bén, trong nháy mắt thổi khắp sân vận động Bạch Hoa. Người xui xẻo nào đứng gần, bỗng mặt tê rần, sờ tay lên mới phát hiện có vết thương do kiếm mang. Máu không ngừng chảy, dường như khó khép lại. Cũng may có nhân viên y tế của ban tổ chức, cung cấp kim sang bí dược. "Tốt gia hỏa, dư ba đã có thể đạt đến mức này! Lão tử lần này coi như mở mang tầm mắt... Vòng bán kết và chung kết quả nhiên là đặc sắc nhất a!" "Thật kích thích! Thật kích thích! Đáng với giá vé! "Dạ Mộng và Bạch Kiêu, ai sẽ thắng? Ai có thể thắng!" Đông đảo khán giả xem thi đấu mặt bị kình phong cào đến đau nhức, nước mắt chảy ra. Nhưng bọn họ vẫn chăm chú nhìn lôi đài, muốn xem kết quả cuối cùng. "Keng keng keng keng..." Ở chính giữa võ đài hình bát giác, bụi đất và không khí nổ tung, tạo thành một vòng gợn sóng mờ ảo. Hai thân ảnh bên trong, đang điên cuồng toàn lực chém giết. Dạ Mộng trên vai có một vết thương lớn, máu me đầm đìa. Bạch Kiêu thì tốt hơn nhiều. Nhưng cũng có vài vết kiếm không sâu không cạn, rải rác nửa thân trên. "Hồng hộc, hồng hộc, hồng hộc!" Dạ Mộng mồ hôi chảy xuống từ trán và hai bên tóc mai, lồng ngực như máy quạt gió bị thủng lỗ, liều mạng hít thở không khí mới. Trái tim hắn đập mạnh, rõ ràng là tiêu hao quá lớn trong lúc chém giết cường độ cao với Bạch Kiêu. Nhất là bây giờ, hắn đã dùng át chủ bài! "Nếu đã dùng chiêu này, ta không còn đường lui!" "Vừa trải qua tiêu hao kịch liệt, lại dùng Tam Mang Tinh. Khí lực còn lại của ta, chỉ đủ để thi triển một lần Ngũ Mang Tinh toàn lực!" Dạ Mộng suy nghĩ điên cuồng. Hắn nhìn thân ảnh màu đỏ sẫm trước mặt đang đánh tới không biết mệt mỏi kia. Một luồng phong mang và nhiệt huyết, từ sâu trong cơ thể điên cuồng trào ra. "Vậy thì đến đi!" "Ngũ Mang Tinh Lạc, không gì không phá!" Trong nháy mắt, kiếm quang sáng chói như ngân hà, từ trên người Dạ Mộng bùng nổ. Mũi kiếm phá cương, trong không khí hợp thành một ảnh hư ảo Ngũ Mang Tinh! Trong hoảng hốt, tựa như trên trời thật có một viên Ngũ Mang Tinh rơi xuống! Kéo theo đuôi lửa kinh khủng phía sau, trảm kích xuống! Ngay phía trước, đối diện một chiêu cực kỳ khủng bố, thăng hoa đến cực điểm này. Bạch Kiêu trên khuôn mặt dữ tợn lại phát ra tiếng cười lớn đinh tai nhức óc. "Ha ha ha ha!" "Ngươi thua!" Trong hai con ngươi của hắn u quang, vô cùng nồng đậm. Bạch Kiêu đứng im tại chỗ, nhìn Ngũ Mang Tinh Lạc đang gào thét tới mang theo uy thế đáng sợ, chậm rãi nâng hai tay lên. Bàn tay nhẹ nhàng và tao nhã phẩy qua không khí, lưu lại một vệt trắng nhạt. "Tứ chuyển!" "Thủy Điểu Cao Tường!!!" "Ầm ầm ầm ầm ầm oanh..." Cuồng phong sôi trào dữ dội màu trắng, lấy Bạch Kiêu làm trung tâm, càn quét nghiền ép ra xung quanh, như thể nhấc lên một trận hải khiếu dữ dội. Những đợt sóng gió trùng điệp, như một đôi cánh Thủy Điểu trắng muốt. Chầm chậm mở ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận