Thánh Quyền !

Chương 164: Giết ta à! Ngươi cái này Ác Ma!

Chương 164: Giết ta à! Ngươi cái tên Ác Ma này!
Hoài Thủy thị, khu Huyền Sơn, quán cà phê Thanh Đằng.
Mái hiên che bớt ánh nắng ban mai chói chang, cạnh cửa sổ sát đất có một chiếc ghế dựa dây leo màu xanh lục dùng để trang trí, bên trên đặt một chậu hoa tươi rực rỡ. Tiếng nhạc du dương thư giãn vang lên, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài đã bị ngăn cách. Qua ô cửa sổ trong suốt, có thể thấy bóng dáng đám người vội vã qua lại ở đằng xa. Càng làm nổi bật lên vẻ thanh nhàn lười biếng của quán cà phê.
Trong một góc quán, cuộc trò chuyện đang diễn ra chậm rãi dưới hình thức tán gẫu. Bên bàn gỗ hình vuông, người đàn ông mặc tây trang màu lam lịch lãm, hơi ngả lưng ra sau. Khuỷu tay gác lên hai bên thành ghế, mười ngón tay đan vào nhau trước ngực. Ngồi đối diện, người phụ nữ mặc váy ôm mông màu tím nhạt, đang thư thái nâng tách sứ trắng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp một ngụm, khóe miệng nở nụ cười.
“Cố tổng, nếu không có tình huống gì khác. Vậy thì cứ theo như chúng ta đã bàn trước đó, hai bên góp vốn theo tỷ lệ bốn sáu, thành lập một công ty con, mỗi bên bỏ tài nguyên vào. Quyền chi phối thực tế sẽ nằm trong tay các anh…” “Ha ha, hợp tác vui vẻ.”
Người đàn ông họ Cố mặc tây trang lam khẽ cười, chậm rãi đưa tay ra. Đối diện, người phụ nữ váy tím cũng đưa ngón tay thon dài trắng nõn tới. Hai bên bắt tay nhau, không phải kiểu chạm vào rồi rời ra như mang tính tượng trưng. Người đàn ông tây trang lam còn cố ý bóp nhẹ bàn tay mềm mại của đối phương, người phụ nữ váy tím cũng dùng ngón tay giữa uyển chuyển, gãi nhẹ vào lòng bàn tay người đàn ông tây trang lam, móng tay nhẹ nhàng lướt qua. Một cảm giác nhồn nhột mềm mại, ấm áp mơ hồ lan tỏa.
“Tôi ở khách sạn Vương Miện chờ anh một lát, Cố tổng có thể đến chỗ tôi bàn bạc kỹ hơn về công việc, để tránh trong quá trình hợp tác có chỗ sơ hở…” Giọng của người phụ nữ váy tím ngọt ngào như mật, cất lời mời.
“Ha ha, tôi cũng có ý này.”
Cố Bình cười, vốn đã có gương mặt tuấn tú, lại thêm chút tà mị. Hai bên đã đạt thành thỏa thuận hợp tác, nội dung nói chuyện tiếp theo càng thêm thoải mái. Thậm chí còn nhắc tới sự kiện hỗn loạn xảy ra ở Hoài Thủy thị vài ngày trước.
"Vụ hỗn loạn đó, chính quyền trấn áp rất nhanh, mọi thông tin liên quan cũng bị phong tỏa mạnh mẽ. Nhưng tôi vẫn thu thập được một vài tin tức. Đêm đó, Hoài Thủy thị xuất hiện hiện tượng thế giới chồng chéo quỷ dị, một lượng lớn Hư Ma tràn vào gây phá hoại. Nếu không phải Thượng Võ Hiệp hội và Kim Chúc Nghị hội cùng lúc toàn lực ra tay trấn áp, thì sự tàn phá của nó còn vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người…” Cố Bình trầm giọng nói.
"Chắc không phải tự nhiên mà xảy ra, mà là do con người tạo ra."
“Cố ý ư? Lại có bàn tay lớn như vậy?”
Liễu Như Nhứ là người của công ty Thiên Thần, có một số hiểu biết cơ bản.
“Ừm, cố ý. Mà, chuyện này có liên quan tới một môn phái võ đạo nào đó ở Hoài Thủy thị. Từ môn phái đó mà ra, nhiều thế lực khác đã xảy ra những cuộc chém giết, giao tranh vô cùng thảm khốc. Chỉ là không rõ môn phái kia có tên là gì thôi...” Cố Bình mơ hồ tiết lộ một chút tin tức, khoe khoang. Thực ra hắn cũng không nắm rõ lắm, đây là thông tin hắn nghe được từ bạn bè trong ngành tình báo ở khu vực tiến hóa, thuần túy chỉ là hiếu kỳ mà lấy ra làm chủ đề trò chuyện.
"Môn phái võ đạo là gì?"
Liễu Như Nhứ khẽ gõ chiếc thìa kim loại, tò mò hỏi. Tuy nàng là giám đốc của một công ty công nghệ sinh học nào đó, nhưng xét trên cấp bậc của toàn công ty Thiên Thần thì cũng không tính là cao. Chỉ là trong mắt người bình thường, nàng là một nữ cường nhân vừa có sắc vừa có quyền. Còn vòng tròn hạt nhân chân chính thì nàng chưa thể chạm tới được. Bởi vậy, Liễu Như Nhứ mới mời Cố Bình tới khách sạn để trao đổi. Trao đổi dữ liệu, muốn mượn cơ hội hợp tác lần này, bắt mối với hắn.
"Môn phái võ đạo à..."
Cố Bình cười: "Cái này liên quan tới cơ mật tương đối cao cấp, không tiện nói ở chỗ công cộng. Chờ lát nữa chúng ta tới tửu điếm rồi bàn sau..."
Đối diện, Liễu Như Nhứ khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ cười.
"Được thôi ~" Giọng điệu kéo dài, mang theo ý trêu ghẹo, giống một chú mèo Ba Tư.
Một giây sau, Cố Bình nâng tay phải lên, liếc nhìn đồng hồ cơ giới."Vẫn chưa có tin tức sao?"
"Hơn nửa giờ đã qua, bên kia chắc cũng xong rồi chứ."
Hắn khẽ nhíu mày, định gọi cho cấp dưới kiểm tra tình hình. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề.
Két!
Cửa phòng mở ra, một thanh niên có dáng người thon dài, mặc đồ đen, tóc ngắn, vẻ mặt lạnh lùng bước vào. Toàn thân hắn toát lên vẻ cứng cỏi, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và mạnh mẽ. Nhưng giờ phút này, sắc mặt người thanh niên tái nhợt, hơi thở dồn dập. Vẻ bối rối cùng luống cuống lộ rõ.
“Hắc Kiếm? Ngươi đã về rồi?”
Cố Bình đột ngột đứng dậy, quay đầu lại, nhìn thanh niên nói. Hắn đánh giá trạng thái hoảng loạn của Hắc Kiếm, lại lần nữa nhíu mày, trong lòng có một dự cảm chẳng lành: "Nhiệm vụ thất bại rồi? Mục tiêu nhiệm vụ trốn thoát?"
Đây là tình huống tồi tệ nhất mà Cố Bình nghĩ đến. Nhưng người thanh niên tóc đen trước mặt lại lắc đầu, hít một hơi thật sâu.
"Không, là ta trốn."
“Ngươi trốn? Ý là sao!”
Ánh mắt Cố Bình trở nên sắc bén trong nháy mắt: "Cự Chùy đâu? Thanh Phong đâu?"
Hắc Kiếm im lặng không đáp.
Tim Cố Bình như rơi xuống vực sâu, tiếp tục hỏi: “Đội Ác Ma đâu? Ngươi đừng nói với ta là bộ giáp Ác Ma cũng không về, chỉ có một mình ngươi về? ! Lần này không phải còn có cao tầng của công ty Thiên Thần, người được gọi là Hoàng Kim Biên Chế Giả Kim Hi sao? Có cao thủ bậc cánh đi theo… sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn được?”
Hắc Kiếm vẫn im lặng, chỉ có sắc mặt tái nhợt run rẩy lắc đầu. Toàn thân như người mất hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
“Đối phương quá mạnh, hắn quá mạnh, mạnh như một con quái vật…” “Cự Chùy chết rồi, Thanh Phong chết rồi, Kim Hi cũng chết rồi, đều đã chết hết.” Cố Bình nắm lấy vai Hắc Kiếm, dùng sức lắc lư hỏi.
"Nói rõ một chút, là ai? Hắn là ai!"
"Nói cho tôi biết tên của hắn!"
Hắc Kiếm run rẩy ngẩng đầu, nhìn Cố Bình. Nhưng một giây sau con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, nhỏ như đầu kim. Cả người vừa gắng gượng lấy lại hơi thở bỗng chốc trở nên dồn dập, giống như một phản ứng kích thích."Thế nào?"
Cố Bình cau mày.
“Là hắn!”
Hắc Kiếm đột nhiên giơ tay lên, ngón trỏ thẳng tắp chỉ ra sau lưng Cố Bình. Cố Bình vội quay người lại, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi. Ở sau lưng mình ư? ! Từ khi nào?
Bên ngoài quán cà phê, cạnh ô cửa sổ sát đất màu trà, không biết từ lúc nào, một bóng dáng cao lớn màu đen, như một tòa tháp sắt, lặng lẽ đứng dưới ánh mặt trời. Do góc độ ánh sáng, hốc mắt người đàn ông cao lớn bị che phủ bởi một bóng đen. Tựa như đang đeo một chiếc kính râm màu đen dày cộp, lạnh lùng.
Ầm!
Rầm rầm!
Cả tấm kính vỡ tung, hóa thành vô số mảnh vụn óng ánh, giống như Thiên Nữ Tán Hoa rơi xuống, phát ra âm thanh trong trẻo. Bóng dáng cường tráng nửa trên nhô ra, từng bước từng bước tiến vào. Cứ như một pho tượng kinh khủng sừng sững, như cỗ máy giết người đến từ tương lai trong phim khoa học viễn tưởng, rất giống như mang theo cả một tảng băng lạnh giá vô tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận