Thánh Quyền !

Chương 110 Đông ca, chỉ có thể để ta tới thủ hộ! (3)

Chương 110 Đông ca, chỉ có thể để ta tới bảo vệ! (3)Đợi đến khi Vệ Đông đi vào nơi không người, hoặc là rời khỏi trung tâm thương mại. Bọn chúng sẽ lập tức ra tay, giống như bắt cóc mà bắt Vệ Đông đi. Một bộ nghiệp vụ này, đám tay chân của Địa Đại địa sản rất thành thạo. Làm bất động sản, trải qua cái thời kỳ dã man đó, luôn có một chút thủ đoạn tàn nhẫn. Bình thường sẽ không lộ ra, một khi đến thời khắc mấu chốt… Lúc cần động thủ thì liền động thủ! Ba giờ chiều, trung tâm thương mại Thế Kỷ. Vệ Đông dẫn theo hai vệ sĩ đi ra đường hầm, trực tiếp lên xe. Chiếc xe màu đen khởi động, hướng phía bên ngoài trung tâm thương mại lái đi, tốc độ không nhanh không chậm, nhìn như không phát hiện ra chiếc xe đang theo dõi phía sau. Vài phút sau, chiếc xe nhanh chóng rẽ vào một con đường tắt. Một chiếc xe cũng bám sát phía sau, tăng tốc chạy theo. Rõ ràng, người của Địa Đại địa sản đã không chờ nổi nữa, muốn ra tay. Trên chiếc xe đang theo dõi, ở ghế lái, một gã tráng hán đầu trọc có hình xăm đen trên cánh tay đang dồn sức đánh tay lái, miệng nhanh chóng nói: "Các huynh đệ, chú ý, chuẩn bị động thủ! "Đem xe của hắn chặn lại, sau đó toàn bộ tiến lên!" "Hành động lần này rất quan trọng, nhất định…" RẦM!!! Đột nhiên, ở góc rẽ, phía bên trái xe. Một bóng đen cuồng bạo như mũi tên bay vút tới. Một quyền! Rầm rầm! Cửa kính vỡ tan, mảnh vụn bay tứ tung, một bàn tay lớn mạnh mẽ thò vào. Trong ánh mắt hoảng sợ của gã đầu trọc, năm ngón tay Rồng Có Sừng hung hăng nắm lấy đầu hắn, giống như nhổ củ cải, kéo nhẹ ra ngoài. Vút! Thân hình cường tráng của gã đầu trọc bay thẳng ra ngoài, nhanh như chớp giật. Giống như người đi thuyền không may bị xúc tu quái vật biển quấn đi vậy. Tiếng hét hoảng sợ, trong nháy mắt bay xa, rất nhanh đã không còn âm thanh. Xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng người lái đã không còn. Ở ghế phụ và ghế sau, mấy tay chân trừng to mắt, có chút mơ hồ luống cuống. Vừa nãy đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Trong chớp mắt bọn chúng không nhìn rõ! Rất nhanh, mấy người đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rầm! Ở bên phải xe, đột nhiên vang lên một tiếng va đập lớn. Kính không hề gì, nhưng tấm cửa sắt lại bị khoét một lỗ lớn. Một bàn tay lớn gân guốc, từ lỗ thủng thò vào. Sờ soạng, chộp lấy tay đang lái. Ngồi ở vị trí ghế phụ, tên tay chân hoảng sợ rút trong ngực ra một con dao găm sắc bén, vung loạn xạ về phía bàn tay. Nhưng không hề có hiệu quả, chỉ phát ra tiếng leng keng, như kim loại va vào nhau. "Lăn đi...Lăn ra! "Tay chân kêu to, vô cùng sợ hãi. Rắc! Bàn tay kia thấy phiền phức, dứt khoát một lực, trực tiếp giật cả cửa xe ghế phụ xuống, các bộ phận kim loại lập tức cong vênh, đổ sụp. Một bóng dáng giống như pho tượng lực lưỡng, từ từ bước tới. Như một kẻ hủy diệt vô cảm. Hai phút sau, chiếc xe đã tắt máy một lần nữa khởi động. Chiếc xe ban đầu của đám tay chân Địa Đại địa sản. Bạch Kiêu ngồi vào ghế lái, chân đạp ga tăng tốc. Ở ghế phụ, tên vừa hét lớn, hai tay túm chặt lấy khung cửa, chống đỡ trên khung, ngồi một bên mặt mày khổ sở. Bạch Kiêu định lái chiếc xe này đến một bãi đất trống, vì không muốn gây sự chú ý trên đường, nên để tên tay chân này tạm thời bám vào cánh cửa ghế phụ vừa bị giật xuống. Điều này tạo nên dáng vẻ buồn cười của tên kia. "Bám chắc vào, nếu không liền xuống địa ngục." Xe đang chạy tốc độ cao, giọng nói lạnh lùng của Bạch Kiêu truyền đến từ bên cạnh. Tên ở ghế phụ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nghiến răng bám lấy cả cửa xe, hai chân chống ở mép, cố hết sức muốn giữ mạng sống. Nhưng không may, lúc vào cua. Vèo một cái. Tên kia trực tiếp tuột khỏi cánh cửa, bay ra ngoài. Rất nhanh, chỗ đó lại thay bằng một tên tay chân khác mặt mày nơm nớp lo sợ. Mười phút sau, ở một nhà kho bỏ hoang. Năm tên tay chân của Địa Đại địa sản bị trói chặt tay chân, ngã gục trên đất. Mặt bọn chúng đầy vẻ sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn phía trước. Bạch Kiêu đứng im trước mặt bọn chúng, mặt không cảm xúc. Một loại cảm giác tanh máu thoang thoảng, đang bốc lên xung quanh. Áp lực khiến mọi người không thở nổi. Bên cạnh, Vệ Đông có chút cậy mạnh, lên tiếng chất vấn: "Nói, ai phái các ngươi tới?!" Hắn nghiến răng, vì vừa rồi còn lục được một khẩu súng lục từ trên người mấy người kia. Đám tay chân còn chưa kịp dùng súng, đã bị Bạch Kiêu đánh bại. Trên mặt đất, không một ai nói chuyện, rơi vào trầm mặc. Dường như, bọn chúng có độ trung thành rất cao với người chỉ điểm sau lưng. "Ai khai ra, ta sẽ tha cho một mạng!" Vệ Đông bước lên trước, lần nữa nghiêm nghị chất vấn. Nhưng vẫn không một ai nói, chỉ cúi đầu. Một giây sau, răng rắc một tiếng. Một tên tay chân ngã gục dưới đất, thân thể đột nhiên lao về phía trước. Bốn tên còn lại quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một cảnh tượng kinh dị. Đầu của đồng bọn bọn chúng, xoay một trăm tám mươi độ. Rõ ràng đầu đã ngã xuống đất, nhưng mặt vẫn ngửa lên trên, lộ vẻ sợ hãi. Cổ bị vặn vẹo hết mức, máu tươi và xương trắng lộ ra. Bên cạnh, Bạch Kiêu không chút biểu cảm, thu tay về, chậm rãi đứng thẳng. Lẳng lặng liếc qua bốn người. "Bọn ta là người của Địa Đại địa sản!""Địa Đại địa sản có chi nhánh ở Hoài Thủy thị!""Địa chỉ ở đường Hoa Cúc, khu Huyền Sơn, số 198!""Tổng giám đốc của Địa Đại địa sản là Sở Bằng, chính hắn đã sai bọn ta!" Mấy người tranh nhau khai, sợ đi theo vết xe đổ của đồng bọn. Rất nhanh, Bạch Kiêu đã có được thông tin mình muốn. "Xin tha cho bọn tôi đi!""Vệ thiếu, ngài nói, ngài sẽ tha cho bọn tôi một mạng!" Đám tay chân quỳ rạp dưới đất, nhao nhao cầu xin tha thứ, thái độ hèn mọn. Mặt Vệ Đông lộ vẻ do dự. Bạch Kiêu không cảm xúc bước đến, đặt khẩu súng ngắn vừa đoạt được vào tay Vệ Đông, cúi người ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Tự ngươi quyết định đi." Sau đó, Bạch Kiêu rời đi, đi ra ngoài. Tại chỗ, Vệ Đông cúi đầu nhìn khẩu súng ngắn, nghĩ đến những sự kiện nguy hiểm liên tiếp trong thời gian này, cùng với việc mình không có chút tiến bộ nào trong những chuyện này, lúc nào cũng bị động. Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn về phía bốn người đang cầu xin tha thứ. "Lần này, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.""Nhưng lần sau gặp mặt, ta sẽ không chút do dự giết chết các ngươi!" Vừa dứt lời, bốn tên tay súng đều tỏ vẻ mừng rỡ, lớn tiếng cảm ơn Vệ Đông. Sau đó, bọn chúng nhìn chăm chú Vệ Đông từng bước đi ra khỏi nhà kho. Cạch một tiếng, cửa chính đóng lại. Nơi đây, chỉ còn lại bốn người bọn họ, vô cùng yên tĩnh. Mọi người thả lỏng, thở phào một hơi, thở dốc lớn tiếng. Lúc này, Vệ Đông tha cho bọn chúng, khiến người biết ơn. Nhưng đồng thời, trong lòng bọn chúng cũng có chút xem thường và chế giễu sự mềm lòng của Vệ Đông. Dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, sống trong nhung lụa, làm việc quá non nớt. Nếu đổi lại là bọn chúng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mỗi kẻ thù đều là một tai họa ngầm, chỉ có trảm cỏ tận gốc mới xong. "Hả? Sao bọn mình vẫn còn bị trói thế này?" "Lê cái người qua bên cạnh cái cột kia, từ từ mài đứt… ""Đã tha cho mình rồi, không thể mở trói giúp bọn mình sao?" "Thao!" Có người mắng thầm. Nhưng mà, đúng lúc này, phía sau cửa nhà kho. Két một tiếng, cánh cửa sắt rỉ sét chậm rãi mở ra, phát ra những tiếng kêu khó nghe. Một bóng dáng quen thuộc của người trẻ tuổi bước nhanh vào. "Vệ…Vệ thiếu?""Sao…sao lại thế?" Hai tên tay chân quỳ trên mặt đất ngẩng đầu, hướng về phía cửa nhìn. Ánh sáng chói chang mãnh liệt. Bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy Vệ Đông từ từ giơ súng trong tay lên. Nhắm về phía bọn chúng. "Lại gặp mặt, các ngươi biết rõ ta vừa nói cái gì rồi…." Đồng tử của tay chân co rút, Vệ Đông vừa mới nói gì? Trong lòng hắn, chậm rãi dâng lên một câu điềm gở: "Nhưng lần sau gặp mặt, ta sẽ không chút do dự giết chết các ngươi!""Không!!!" Tên tay súng vội vàng lùi về một bên, như một con sâu róm xấu xí."Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng…." Liên tiếp tiếng súng vang lên, vọng lại trong nhà kho hoang tàn. Vệ Đông sử dụng kỹ thuật bắn Mozambique. Hai phát vào người, một phát vào đầu. Đảm bảo mỗi người đều chết sạch sẽ, không còn khả năng sống sót. Một phút sau. Cạch, sắc mặt hắn tái nhợt đi ra khỏi nhà kho. Quay đầu, Bạch Kiêu đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào bức tường nhà kho. Hắn đeo một chiếc kính mát màu trà, mặt kính hơi phản chiếu ánh sáng trắng. "Làm không tệ, Đông ca.""Ngươi so với ta nghĩ, mạnh mẽ hơn nhiều…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận