So sánh ra thì, nghề bảo vệ không có tiến triển gì lớn. Quán bar Anh Chi Điểu mấy ngày gần đây không có ai gây chuyện, Bạch Kiêu đương nhiên cũng không có thêm thu nhập. Vẫn cứ như trước đây, bình bình thường thường lên cấp. Điều đáng nhắc tới là, thuộc tính tứ duy của Bạch Kiêu đã tự nhiên tăng lên trong lớp tinh anh. Hắn cảm thấy, hẳn là do tác dụng của thuốc thang và phép hô hấp. 【Lực lượng: 15.0 → 15.1】【Tốc độ: 13.2 → 13.3】【Thể phách: 14.0 → 14.1】【Ý chí: 12.5 → 12.7】 Lực + 0.1, nhanh + 0.1, thể + 0.1, ý +0.2. Trong đó, thuộc tính ý chí tăng trưởng là do Bạch Kiêu tiến hành pháp rèn luyện kiệt lực một cách ngốc nghếch nhất. Cộng thêm việc luyện tập nghi thức đạo tĩnh giúp tinh thần ý chí thêm rõ ràng. Thú vị là, trong lớp tinh anh, hắn đã nghe Liễu Dương giáo tập giảng về một lý thuyết võ học tiêu hao cực hạn. Liễu Dương nói rằng, lực lượng của con người có thể ngưng tụ giống như dòng nước, có thể rút đến các bộ vị khác của cơ thể. Như vậy, phần huyết nhục bị rút đi sẽ rơi vào trạng thái khô cạn. Lúc đó, cỗ khí lực đặc biệt cất giấu trong các tế bào cơ bắp sẽ bị cưỡng ép ép ra, từ đó tưới nhuần khu vực thân thể đó. Giống như một suối nước, nếu không bơm nước, mặt hồ được hình thành bởi nước suối sẽ chỉ luôn duy trì ở độ cao đó, ở vào trạng thái cân bằng. Nhưng khi ngươi dùng các phương pháp khác, hoặc mở đường, hoặc cắm ống, dẫn nước suối đi. Lúc đó, nước ngầm ẩn tàng dưới đáy hồ sẽ trào lên, làm cho độ cao mặt nước một lần nữa cân bằng. Nước ngầm ở đây chính là tiềm năng nhục thân của con người. Cho dù là nhục thể hay tinh thần, Bạch Kiêu đều cảm thấy lý luận tiêu hao cực hạn có thể áp dụng. Ngày 7 tháng 7, 3 giờ 40 chiều. Xe buýt đang đi đến đường Bắc Hà, hắn ngồi ở ghế sau. Bạch Kiêu vừa kết thúc khóa huấn luyện lớp tinh anh, đã nhận được một cuộc điện thoại. Hắn mở màn hình lên xem, là Vệ Đông. Bĩu môi một tiếng, điện thoại được kết nối. Vệ Đông: "Kiêu tử, năm giờ rưỡi chiều, cổng trường Thanh Đằng." Bạch Kiêu: "Sao thế? Muốn quay lại trường cũ, hoài niệm quá khứ à?" Vệ Đông: "Hoài niệm? Ta hận không thể ngôi trường kia bị phá hủy." Sau vài câu hàn huyên, hai người liền dập máy. Bạch Kiêu trở về khu nhà trọ Dương Quang, mở toang cửa sổ phòng khách, kéo cả rèm cửa ra. Mượn ánh nắng chói chang bên ngoài, hắn không ngừng rèn luyện các loại kỹ năng đối kháng. Hôm nay, tạm thời hắn không đưa đồ ra ngoài bán. Năm giờ chiều. Tiếng xé gió "bá bá bá" quanh quẩn trong phòng khách, bỗng nhiên dừng lại. Bạch Kiêu thu lại nắm đấm và cú đá, trực tiếp đi vào phòng tắm, xả một cái tắm nước lạnh sảng khoái. Khi ra ngoài, hắn chọn một bộ quần dài và áo ngắn tay. Đều là đồ đen đại mã, không phải hàng hiệu, chỉ là đồ vỉa hè. Nhưng dáng người cường tráng, cân đối của hắn lại tôn lên bộ quần áo bình thường này. Đặc biệt là lồng ngực và bả vai, cứng rắn rộng lớn như một cái giá treo áo. “Mấy ngày nữa phải cạo đầu, tóc hơi dài rồi.” Trước gương, Bạch Kiêu dùng tay vuốt ngược tóc ra sau, phần tóc mái dài ra bất ngờ biến thành kiểu chia ngôi giữa, trông như một minh tinh ca nhạc nào đó. Năm giờ năm phút, hắn nhanh chân xuống lầu, đi ra ngoài khu trọ. Nguyên chủ Bạch Kiêu từng học ở trường Thanh Đằng, cũng thuộc địa phận Hoài Thủy. Chỉ là, nó nằm ở khu vực rìa nội thành, cách khu Huyền Sơn khá xa. Nhưng cũng may, giao thông ở Hoài Thủy phát triển, Bạch Kiêu ngồi xe buýt số 611, rất nhanh đã tới được khu đường dẫn vào trường Thanh Đằng. Ở trạm xe buýt, hắn vòng qua cái đình và biển quảng cáo, đi vào con đường dành cho người đi bộ quen thuộc. Dọc theo phía bên phải, các loại sạp hàng nhỏ đã chiếm vị trí đắc địa trên đường phố, bánh rán, mì lạnh, món kho tỏa hương thơm ngào ngạt. Giờ tan trường, không nghi ngờ gì chính là khoảng thời gian kinh doanh tốt nhất. Bạch Kiêu nhìn cảnh này, ngược lại có chút hoài niệm cuộc đời học sinh của mình. Lúc còn đi học thì ngưỡng mộ sự tự do tự tại của người trong xã hội, lúc vào xã hội lại ngưỡng mộ cuộc sống vô lo vô nghĩ của người còn đi học, thanh xuân đã mất thì không thể lấy lại được. Đến gần trường Thanh Đằng, loa phát thanh của trường đang phát nhạc tan học. "Ta cũng vô tình xem lại ảnh chụp, mới nhớ tới người bạn cùng bàn~" Từng tốp học sinh mặc đồng phục thể thao trắng xanh, chạy ùa ra cổng trường. Có người vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè, có người không chờ nổi mà lấy điện thoại ra cúi đầu lướt cái gì đó, còn có người thì thẳng hướng tới các quầy hàng ăn vặt. Ở giữa là tiếng cười nói hi hi ha ha của bạn bè, tiếng xì xào bàn tán của nam nữ. . . Bạch Kiêu lướt mắt nhìn, cảm giác tươi trẻ tràn trề xộc thẳng vào mặt. Nhưng, ở cổng trường lại xuất hiện một kẻ phá hoại bầu không khí. Giữa vòng ụ đá cẩm thạch chờ xe, một thanh niên anh tuấn mặc tây trang bó sát người, để kiểu tóc nhuộm thời trang, đeo kính mát màu trà, trên tai trái là ba chiếc khuyên tai đen nhỏ. Giờ phút này lại vô cùng mất hình tượng, ngồi xổm trên ụ đá với tư thế hèn mọn như ăn mày. Tay trái cầm chiếc đùi gà Trương Lượng to đùng: 10 tệ. Tay phải cầm bánh nướng Nam Giang: 12 tệ. Vừa gặm bên trái một miếng, vừa cắn bên phải một cái. Đầu lại nhìn thẳng hướng cổng trường, cứ hễ có nữ sinh xinh đẹp nào ra là cả người không chớp mắt nhìn theo, ánh mắt thì lộ vẻ hèn mọn khác thường. Ngay cả chiếc kính râm màu trà cũng không che giấu được loại khí chất này. Bởi vì gã này còn liên tục xoay đầu, khi nữ sinh khuất bóng ở cổng trường thì mới luyến tiếc quay đầu lại, miệng đầy dầu mỡ chép miệng mong ngóng. Hệt như một tên dâm tặc cấp sắc. "Đồ cầm thú, học sinh lớp 10 lớp 11 còn chưa trưởng thành mà…" Có phụ huynh đứng bên đường cảnh giác nói. Trên vỉa hè, Bạch Kiêu nhíu mày dừng bước chân. Hắn lấy điện thoại ra, vào ứng dụng YY. "…?" Ít lời mà nhiều nghĩa, một dấu chấm hỏi thể hiện tâm trạng của Bạch Kiêu lúc này. Khoảng mười mấy giây sau, màn hình nhấp nháy. "…?" Vệ Đông cũng ít lời, hồi đáp bằng một dấu chấm hỏi. Đồng thời ngay sau đó gửi thêm hai tin nhắn. “Người của ngươi đâu? Đến đi.” “Tới đi, ngươi khẳng định nhìn thấy ta.” Bạch Kiêu gõ chữ: “Hình tượng của ngươi đâu? Để chó ăn rồi à?” Khoảng mười mấy giây sau. “Móa, đang nhắn tin với ngươi, đùi gà rơi xuống đất bị chó ăn mất.” Bạch Kiêu ngẩng đầu lên nhìn, Vệ Đông chật vật đứng dậy, bên cạnh bồn hoa có một con chó đang ăn ngấu nghiến, gặm lấy chiếc đùi gà thơm nức. Vệ Đông quay người nhìn quanh một vòng, lập tức nhìn thấy Bạch Kiêu ở trên vỉa hè. Đầu tiên hắn sững sờ, sau đó trượt kính râm xuống dưới sống mũi, nhìn lại một lần bằng mắt thường. Mắt Vệ Đông mở lớn, trong miệng dường như mắng một câu thô tục. Cả người sải bước đôi chân dài, nhanh chóng đi tới. Khoan nói, khi không có những động tác hèn mọn vừa rồi, Vệ Đông mặc trên người bộ đồ vest đen bó sát, trông rất là lịch sự. Dáng người thẳng tắp cao gầy, áo khoác tùy ý vắt lên cánh tay, có một loại khí chất quý tộc khó hiểu. “Cạch cạch”, tiếng bước chân dừng lại. Một thanh niên trông có chút giống hình tượng tổng tài bá đạo đời thứ hai trong phim thần tượng, trừng mắt nhìn Bạch Kiêu thêm một lần nữa. “Kiêu tử, lâu rồi không gặp.” “Ta dựa vào, ta còn chút nữa nhận không ra ngươi!” “Nửa năm không gặp, tên nhóc ngươi sao lại biến thành mảnh nam thế này!” “Cánh tay này với cơ bắp này, chậc chậc, còn trâu hơn cả huấn luyện viên thể hình của ta...” “Hay là cậu tới làm huấn luyện viên thể hình cho tớ đi, tớ sẽ cho tên kia cuốn gói.” Bạch Kiêu nhìn Vệ Đông vừa quái gở vừa không hề phù hợp với hình tượng con nhà giàu cao ngạo, mí mắt giật giật, có ý muốn quay đầu rời đi. Nhưng một giây sau, lông mày hắn đột nhiên giãn ra, nở một nụ cười. Rất chủ động đưa tay ra bắt tay với Vệ Đông và nói: "Đã lâu không gặp." Vệ Đông cười một tiếng, tay phải hất lên, “bốp” một tiếng, đập tay chào hỏi kiểu anh em với Bạch Kiêu. Hai cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy nhau. Cùng lúc đó, trước võng mạc của Bạch Kiêu, bảng nghề nghiệp lóe lên. 【Nghề nghiệp: Huấn luyện viên thể hình (chưa kích hoạt)】【Điều kiện: 1. Con nhà giàu Vệ Đông mời, 2. Giấy chứng nhận tư cách ×】 Cái quỷ gì thế này! Vừa gặp mặt, mới nói được vài câu mà đã kích hoạt nghề nghiệp rồi? !