Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 927

Tâm bệnh?
Tâm bệnh còn phải chữa bằng thuốc của lòng, trách không được ngay cả Bạch thần y cũng bó tay hết cách.
Nghĩ đến là đã xảy ra chuyện gì rất thống khổ, mới khiến cho nàng hai mươi năm như một ngày phát bệnh.
Ngẫm lại, Cố Vân Đông đều cảm thấy khó chịu.
Nhưng đây là chuyện của Bạch gia, Cố Vân Đông tuy nói cùng Bạch gia rất có nguồn gốc, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của người ta.
Vậy mà không ngờ, từ ngày đó trở đi, Nhị phu nhân hầu như ngày nào cũng tìm đến nàng.
Nàng rất thích cùng Cố Vân Đông trò chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn nàng đến Lạc Viện uống chút trà, còn tặng nàng một chút đồ tốt mà nàng trân tàng cá nhân.
Nhị phu nhân tuy không am hiểu những thứ khác, nhưng ngược lại có tài nấu ăn rất ngon, làm đồ vật vừa đẹp mắt lại vừa mỹ vị.
Vừa vặn Cố Vân Đông cũng biết một ít bí phương bánh ngọt cổ quái kỳ lạ, hai người giao lưu trở nên thuận lợi hài hòa.
Chương 1573: Đề nghị của Thiệu Thanh Viễn. Cố Vân Đông dần dần quen thuộc với Nhị phu nhân, cũng mới biết, Nhị phu nhân đã mười tám năm chưa từng rời khỏi đảo.
Một hòn đảo nhỏ như vậy, ở trên đảo ngoại trừ người Bạch gia, không có hàng xóm, không có người qua đường, không tiếp xúc với những thứ mới lạ bên ngoài, không hiểu rõ thế giới bên ngoài phát sinh chuyện gì.
Mỗi ngày ở trong phủ đệ to như vậy đi dạo một vòng, người có thể nói chuyện cũng chỉ có Đại phu nhân, người chị em dâu làm dâu cả trong nhà.
Nhưng Đại phu nhân, với tư cách là chủ mẫu đương gia của Bạch gia, công việc bận rộn nhiều không kể xiết, nàng còn có con trai con dâu, cháu trai cháu gái, cũng thỉnh thoảng rời đảo để thăm nom người nhà mẹ đẻ, mở mang kiến thức một chút về thế giới bên ngoài.
Mà Nhị phu nhân...... Lại luôn ở trong Bạch phủ.
Bạch phủ mặc dù tráng lệ tựa như chốn thế ngoại đào nguyên, nhưng cũng giống như một cái lồng giam, nhốt chặt Nhị phu nhân ở trên hòn đảo này, khiến nàng triệt để tách rời khỏi xã hội.
Cố Vân Đông chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ngột ngạt.
Vậy mà Nhị phu nhân còn mắc phải tâm bệnh, cách sống ngột ngạt như vậy, tâm bệnh không ngày càng nghiêm trọng mới là chuyện kỳ quái.
Cố Vân Đông có chút đồng tình với Nhị phu nhân.
Nhưng nàng cũng không tiện nói gì, chỉ là chia sẻ cho nàng nghe những tin tức bên ngoài hòn đảo.
Nàng có thể cảm nhận được tâm thái vui vẻ nhảy nhót của Nhị phu nhân khi nghe những chuyện kia, cũng biết nàng phi thường hướng tới. Chỉ là trong phần hướng tới này còn mang theo một tia sợ hãi.
Cứ như vậy khoảng mười ngày sau, Thiệu Thanh Viễn liền dự định cáo từ rời đi.
Học y là vô bờ bến, bản lĩnh của Bạch thần y, hắn tự nhiên không thể học hết toàn bộ, nhưng cũng không thể ở lại nơi này một năm rưỡi. Chuyện của bọn họ vốn dĩ đã không ít, huống chi bây giờ trong tay có Bạch Mộc Tử, hai người đều có chút sốt ruột muốn mang về cho Dương thị chữa bệnh.
Khoảng thời gian này, Thiệu Thanh Viễn tập trung học bản lĩnh, cũng là liên quan đến phương diện bệnh về não.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn có thể tự tay hạ châm cho Dương thị.
Bạch thần y không nỡ để hắn đi, một tiểu tử có ngộ tính cao lại hợp tính tình với hắn thực sự quá hiếm có.
Thiên phú của tiểu tử này còn tốt hơn cả Bạch Hàng, Bạch thần y hận không thể đem hết bản lãnh của mình truyền thụ kín đáo cho hắn, trông cậy có thể có một người kế thừa y bát, trở thành thần y đời tiếp theo.
Nhị phu nhân cũng không nỡ để Cố Vân Đông đi, mấy ngày nay hai người đặc biệt hợp ý.
Trong suốt mười tám năm qua, Nhị phu nhân không có lấy một người bạn tri tâm, khi nhìn thấy Cố Vân Đông, nàng giống như giữa sa mạc khô cằn khô hạn lại có một vũng nước suối trong lành, loại cảm giác khiến cho cả người nàng sống lại này, thực sự không muốn phải tách ra.
Cố Vân Đông cũng rất bất đắc dĩ, nhất là khi đối mặt với ánh mắt ảm đạm như thể cả thế giới đều mờ tối của nàng, không nhịn được khóe miệng co giật một chút.
Nhị phu nhân khẽ cắn môi, "Vân Đông, hay là ngươi ở lại thêm một thời gian nữa, cũng không cần bao lâu, một tháng có được không? Chỉ một tháng thôi."
Bạch Hàng đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.
Hắn cũng nhận ra phu nhân của mình trong khoảng thời gian này rất vui vẻ, nếu như có thể, hắn cũng muốn vợ chồng Thiệu gia ở lại nơi này lâu hơn một chút.
Nhưng người ta có nhà của mình, có cuộc sống của mình, bọn họ không thể nào cứ mãi ngăn cản.
Bởi vậy hắn chỉ có thể ôm bả vai Nhị phu nhân, thấp giọng khuyên nhủ, "Lần sau, không phải bọn họ đã nói rồi sao? Lần sau lại tới."
"Lần sau là bao lâu nữa?" Nhị phu nhân cúi đầu, dáng vẻ rất là thất vọng.
Bạch Hàng không nói ra lời, nghĩ cũng biết, cái 'lần sau' này, xa vời khó định.
"Bá mẫu." Thiệu Thanh Viễn, người vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên lên tiếng, "Chúng ta còn muốn ở lại phủ Linh Châu một thời gian, nếu như người bằng lòng, có thể cùng chúng ta đến phủ Linh Châu, coi như giải sầu một chút cũng tốt."
Chương 1574: Rời khỏi Bạch phủ. Những người ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, Nhị phu nhân cũng ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn hắn.
Trước đây số lần gặp Thiệu Thanh Viễn không nhiều, lại thêm nam nữ khác biệt, không tiện nhìn nhiều.
Bây giờ nhìn kỹ như vậy, nàng mới phát giác được...... Người trẻ tuổi kia vậy mà dáng dấp rất hiền hòa.
Mặc dù mang vẻ mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác rất đáng tin, rất an tâm.
Nàng sững sờ nhìn Thiệu Thanh Viễn một hồi, người khác đều cho rằng nàng không biết làm sao trước đề nghị của Thiệu Thanh Viễn.
Chỉ có Cố Vân Đông, cảm thấy ý kiến của phu quân nhà mình rất tốt.
Bởi vậy cũng gật đầu theo, nói, "Đúng vậy, bá mẫu, hay là cùng chúng ta đến phủ Linh Châu một chuyến có được không?"
Nhị phu nhân rốt cuộc cũng hoàn hồn, sững sờ nhìn nàng một cái, lập tức cúi đầu, có chút dáng vẻ lùi bước.
Bạch Hàng thấy thế, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, cười nói với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, "Không được, cảm ơn hảo ý của các ngươi."
Cố Vân Đông lại cắn răng một cái, đột nhiên nắm lấy tay Nhị phu nhân, nói, "Bá mẫu, ta biết người muốn ra ngoài đi một chút, người cũng khát vọng được ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài có phải không? Mười tám năm, một người bình thường ở lỳ một chỗ suốt mười tám năm, ắt sẽ trở nên rất ngột ngạt, rất khó chịu, người nói với ta, người muốn sớm ngày chữa khỏi bệnh. Nhưng người có nghĩ tới không, vĩnh viễn ở lại nơi này, có thể sẽ làm tăng thêm bệnh tình của người, ra ngoài đi một chút, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, hiểu rõ niềm vui, nỗi buồn, tức giận, sinh hoạt, ngọt bùi cay đắng của thế nhân, có lẽ, sẽ mang đến cho tâm cảnh của người những cảm thụ khác biệt, có đúng không?"
Nhị phu nhân sững sờ, là như vậy sao?
Bạch Hàng ở bên cạnh lại sáng mắt lên, đúng vậy, thê tử của hắn đã ở lại nơi này mười tám năm, mười tám năm qua không giao lưu với bên ngoài, bệnh của nàng làm sao có thể tốt lên được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận