Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

Chương 1178

Thậm chí trong Bạch phủ, có bao nhiêu người là tay chân của Bạch Chi Ngôn, Cao Phong cũng không rõ.
Cũng may, hiện tại đã gặp được đích truyền nhị công tử của Bạch gia, gặp được đại đồ đệ mà Bạch Ung tín nhiệm nhất - Tống Đức Giang.
Tống Đức Giang đột nhiên đứng bật dậy, "Khoan đã, cuối năm ngoái Bạch Chi Ngôn bị nội thương nghiêm trọng, là, là do các ngươi gây ra?"
Hắn nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, nhớ kỹ lúc ấy, bởi vì Bạch Chi Ngôn bị thương quá nặng, hắn còn đem Bạch Mộc Tử mà bọn họ gửi ở chỗ mình lấy đi dùng.
Tống Đức Giang, ......"Đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn khuất là như thế nào một chuyện?
Thiệu Thanh Viễn hai người cũng nghĩ tới, nhất thời tâm tình đặc biệt phức tạp.
Bất quá cũng may sự tình đã rõ ràng, hắn hiện tại cũng hiểu được một chút.
"Lúc trước Tuân thị nhận tội nhận ra quá mức sảng khoái, chúng ta hoài nghi Đại bá, hoài nghi Tuân gia. Hiện tại xem ra, Đại bá trong sạch, Tuân gia và Bạch Chi Ngôn, mới là nguyên nhân khiến nàng nhận tội."
Đúng vậy, lúc trước Tuân thị nhận tội, chỉ có Bạch Chi Ngôn tới gần nàng, đỡ nàng một tay.
Nghĩ đến lúc ấy, hai người đã đạt thành một loại ăn ý.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày lại, "Ta phải nhanh chóng báo cho cha mẹ ta, Bạch Chi Ngôn đã muốn đối phó chúng ta, vậy khẳng định cũng sẽ tìm người ở trong kinh thành nhìn chằm chằm. Nói không chừng chuyện Cao Phong ra vào Tống phủ, đã bị người ta phát hiện."
Tống Đức Giang giật mình, "Trong phủ này của ta......" Hắn lập tức không dám khẳng định, người trong phủ hỗn tạp, có người bị Bạch Chi Ngôn mua chuộc, cũng không có gì kỳ quái.
Hắn nói với Thiệu Thanh Viễn, "Nhanh chóng viết thư, để cho người mang đến Linh Châu phủ đi."
Trong phòng có bút mực giấy nghiên, Thiệu Thanh Viễn tại chỗ chấm mực, hơi suy nghĩ một chút, liền đem sự tình Cao Phong gặp phải từ đầu chí cuối viết ra.
Bạch Hàng bên này có đường dây liên lạc của mình, lại thêm hắn có phái người âm thầm bảo hộ Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn giao thư ra ngoài, lúc này mới quay trở lại phòng, nhìn về phía Tống Đức Giang, "Cao Phong tạm thời ở lại phủ thượng của các ngươi đi, độc của hắn đã giải, lại điều trị một thời gian, nghĩ đến là không có vấn đề. Ngươi tìm mấy người đáng tin cậy chăm sóc hắn, đừng để người không liên quan ra vào viện này."
Tống Đức Giang gật đầu, "Ngươi yên tâm đi, ta hiểu rõ. Ngươi vừa hồi kinh, cứ ở chỗ ta ăn cơm tối rồi hẵng trở về."
Thiệu Thanh Viễn cũng không từ chối, Tống Đức Giang lập tức sai người chuẩn bị thức ăn.
Cao Phong vừa nói không ít, giờ phút này rất mệt mỏi, không bao lâu liền nhắm mắt lại ngủ say.
Lục thị vẫn như cũ canh giữ ở bên cạnh hắn, cũng không nói nhiều, bưng chậu nước lau mặt cho hắn.
Cố Vân Đông trước khi đi, nhìn kỹ thêm, cười cười, rồi đi ra.
Chỉ là, Tống Đức Giang tuy sai người làm rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi, bản thân lại không có khẩu vị. Mấy lần bưng bát lên rồi lại buông xuống, than thở.
Cố Vân Đông ăn đến thỏa mãn không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn một chút, sau đó gắp một miếng đồ ăn, lại liếc hắn.
Thấy chính mình cũng đã ăn không sai biệt lắm, Tống Đức Giang lại ngay cả một hạt cơm cũng chưa nuốt trôi, có chút dở khóc dở cười, "Tống sư bá, ngươi còn muốn thương tâm bao lâu?"
Thứ 2004 Chương Cố Vân Đông nhìn lầm rồi Tống Đức bờ sông dứt khoát buông bát đũa, "Ta không phải thương tâm, ta chỉ là, chỉ là đau lòng. Ta cứu Bạch Chi Ngôn không biết mấy lần, giờ nghĩ lại, đều cảm thấy tâm huyết của mình đổ sông đổ biển."
Trong lòng hắn uất nghẹn, "Các ngươi nói xem, hắn có phải là bạch nhãn lang (kẻ vô ơn) không? Coi như hắn không phải con của Bạch gia, nhưng Bạch gia cũng nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, cung cấp cơm ngon áo đẹp, cuộc sống trôi qua thoải mái biết bao? Bên cạnh hạ nhân càng là như châu như ngọc mà chiếu cố hắn. Nếu không phải Bạch gia cung cấp dược liệu trân quý, với thân thể yếu đuối kia của Bạch Chi Ngôn, làm sao có thể sống đến bây giờ? Giờ càng là tung tăng nhảy nhót, nửa điểm sự tình đều không có. Hắn không cảm kích thì thôi, còn muốn hại các ngươi, tâm này của hắn thật là bẩn thỉu."
Thiệu Thanh Viễn múc cho Cố Vân Đông một chén canh, bưng đến trước mặt nàng xong, mới thuận miệng nói, "Có lẽ hắn càng cảm kích Tuân gia đem hắn đưa đến Bạch phủ."
Hắn một câu nghẹn đến Tống Đức Giang không nói ra lời, lập tức cúi đầu, thở phì phò ăn cơm.
Ăn xong, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lại đi xem Cao Phong một chuyến.
Cao Phong vẫn đang ngủ, Lục thị một mình ở trong phòng ăn cơm.
Theo hạ nhân hầu hạ Cao Phong nói, ai cũng không đến gần Cao Phong được, tất cả mọi việc liên quan đến Cao Phong, đều là một tay Lục thị lo liệu.
Lục thị cũng không có cách nào, nàng vừa rồi cũng nghe từ đầu đến cuối, cũng mới biết Cao Phong vậy mà đang ở trong tình huống nguy hiểm như thế.
Nhất là cuối cùng Thiệu Thanh Viễn còn nói, trong phủ này có thể sẽ có tai mắt của Bạch Chi Ngôn gì đó, nàng là sợ có người tiếp tục hãm hại Cao Phong, cho nên dứt khoát canh giữ bên người, tự mình lo liệu mọi thứ cho tốt.
Tống Đức Giang nghe cũng chỉ là khẽ gật đầu, bàn giao hạ nhân giữ một khoảng cách, Lục thị muốn làm liền để nàng làm, như vậy nàng cũng có thể an tâm một chút.
Tống Đức Giang đối với Lục thị vẫn tương đối thân thiết, dù sao cũng là cô nương này cứu Cao Phong, hơn nữa còn là hai lần.
Nếu không có nàng, chỉ sợ Cao Phong đã sớm chết, bọn hắn hiện tại cũng không cách nào biết được những chuyện kia của Bạch Chi Ngôn.
Về phần thân phận ngoại thất của nàng...... Tống Đức Giang cũng là người kiến thức rộng rãi, cũng không phải là để ý lắm, hơn nữa đây là chuyện của Lục thị và Cao Phong, hắn không cần thiết tham gia quá nhiều.
Chào hỏi qua Lục thị, Cố Vân Đông bọn họ liền định rời khỏi Tống phủ.
Tống Đức Giang tiễn bọn hắn ra cửa, thấy bọn hắn lên xe ngựa, mới thở dài một hơi, chắp tay sau lưng lắc đầu, xoay người lại.
Cố Vân Đông tựa vào vách xe, thần sắc như có điều suy nghĩ.
"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì?" Thiệu Thanh Viễn kê một cái gối sau lưng nàng, thấp giọng hỏi.
Cố Vân Đông, "Ta đang suy nghĩ lời của Tống sư bá, ngươi nói, Bạch Chi Ngôn rốt cuộc muốn làm cái gì? Đối với ân dưỡng dục của Bạch gia, hắn không hề ghi nhớ trong lòng sao?" Cái kia chẳng phải quá máu lạnh sao.
"Bạch gia có thể để hắn nhớ thương, chính là thế lực cùng thanh danh của Bạch gia." Thiệu Thanh Viễn cười nhẹ, "Mà lại, rốt cuộc là Bạch Chi Ngôn muốn làm cái gì, vẫn là Tuân gia muốn làm cái gì, cái này rất đáng suy ngẫm."
Cố Vân Đông nghĩ đến mấy lần trước gặp Bạch Chi Ngôn, người này vẫn luôn rất lễ phép.
Bọn hắn lúc trước từ kinh thành đi Linh Châu phủ, cũng chung đường một đoạn. Khi đó Bạch Chi Ngôn, cho người ta cảm giác rất yên tĩnh, rất có lễ phép, không phải là người rất chủ động, nhưng đối với người, vẫn luôn bày tỏ thiện ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận